Chương trước
Chương sau
“Tôi không cho rằng như vậy, ông căn bản cảm thấy không quan trọng không liên quan! Nhưng ông thử nhìn bọn họ đi! Bọn họ có sai lầm gì đâu?!” Thiếu tá bước lên một bước, kéo mạnh bả vai trung tướng, bức bách ông ta nhìn hắn.

Lúc này hắn mới thấy được trong đôi mắt nghiêm lệ, hàm chứa nước mắt nóng bỏng chưa chảy xuống.

Thiếu tá hoàn toàn ngẩn ra, cho dù có há miệng cũng không nói thành lời. Trung tướng lại không cho hắn nửa giây suy nghĩ nào, tay vỗ mạnh lên bàn, tạo ra tiếng vang lớn, “Càn rỡ! Còn chưa hiểu quy tắc sao? Cút ra ngoài cho tôi!”

Thiếu tá không nói lời nào bước nhanh ra ngoài, dùng mu bàn tay thô bạo lau sạch nước mắt không ngừng trào ra. Những sĩ binh chết hôm nay, có người từng cùng hắn thao luyện mỗi ngày, có người còn cùng hắn thảo luận về mơ ước tương lai dưới bầu trời sao mênh mông, thậm chí còn có người từ nhỏ đã trưởng thành cùng hắn.

Mà hắn thì có cái gì? Hắn chẳng qua là may mắn hơn họ, có ông chú làm cảnh sát trưởng ở cục cảnh sát Mỹ làm chỗ dựa, một đường thuận lợi yên bình, bước thẳng lên mây, cho nên hắn không cần phải đối mặt với những thứ hôm nay.

“Klein Minton.” Điện thoại kết nối rất nhanh, thiếu tá nắm chặt di động, run giọng nói: “Chú, cháu cần nói chuyện với chú, cháu cảm thấy cháu sắp không chống đỡ nổi nữa rồi… cháu nên chết cùng mọi người mới đúng!”

“Này, đứa cháu thân yêu của chú, hiện tại chú không thể nào đi được, chẳng qua chú có thể nói với cháu, trồng cây gặt quả, cháu còn sống là vì cháu không nên chết ở đó. Cháu cảm thấy gian nan, điều này vô cùng bình thường, còn sống sẽ cho cháu nhiều khảo nghiệm nghiêm khắc hơn là cái chết, chống đỡ đi, cháu sẽ trưởng thành.” Nói tới đây, Klein ngừng một chút, “Tuần sau chú sẽ tìm thời gian đến Washington gặp cháu, đáp ứng chú hãy ráng kiên trì, được chứ?”

“Được.” Tiếng trả lời rất nhẹ, thiếu tá đang nỗ lực để mình hồi phục trấn định. “Tạm biệt, chú Minton.”

Trần nhà màu trắng, đây là cảnh vật đầu tiên Giang Hằng nhìn thấy khi tỉnh lại, hắn kéo chăn, ngồi dậy, ngoài ban công có người đang khom lưng, ông già đang tưới cây, có thể là tai không tốt, cho đến khi Giang Hằng đi tới cạnh ông, ông mới phát giác được sự tồn tại của hắn, nghiêng đầu, nụ cười hiền từ, “A, cậu tỉnh rồi sao!”

Giọng nói rất vang, ông già tựa hồ hoàn toàn không phát hiện đề-xi-ben của mình có hơi cơn hơn bình thường, “Cyril ở đâu?” Trầm mặc một lúc, đôi mắt đục ngầu tràn đầy bi thương, ông già khàn giọng nói: “Chết rồi.”

“Chết rồi?” Tâm trạng không thể làm rõ, Giang Hằng cảm thấy dưới tình trạng này kẻ phải chết nên là mình mới đúng, “Ông là ai?”

“Điều này không quan trọng, cậu tỉnh rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi.” Nói xong ông già chắp tay sau lưng, đi vào trong phòng. Giang Hằng đi theo sau, thấy ông mở ngăn kéo, lấy ra hai quyển sổ. “Đây là thân phận mới Xyli Lederman của cậu, nửa tháng sau cậu đáp máy bay đến New York báo danh thi thẩm tra tư cách FBI, sau khi huấn luyện ba tháng, cậu sẽ trở thành một thanh tra FBI đủ tư cách.”

Thân phận mới và thi thẩm tra tư cách FBI khiến Giang Hằng không hiểu gì, hắn nghiêm khắc nhìn vẻ mặt ông già, “Trừ khi ông nói cho tôi biết đã có chuyện gì, nếu không tôi sẽ không tham gia vào cuộc thi đáng chết nào hết.”

“Đây đều là thằng bé đó để lại cho cậu.” Ông già nói đến ai thì rất rõ ràng, “Nó nói với tôi nó đã không còn đường quay đầu, nhưng cậu còn có cơ hội bắt đầu lại, đây là món quà nó tặng cho cậu.”

Không thể quay đầu, Cyril giống như đã từng nói như vậy.

“Nó còn nói, những người đó hiện tại đang bận rộn tìm kiếm máy giải mã ở chợ đen, không có công sức điều tra điểm đáng ngờ của vụ án, đây là cơ hội tốt để cậu ẩn giấu tung tích.”

Đích thật, cho dù có người phát hiện vệ sĩ của Cyril chết rất đáng ngờ, cũng không ai có thể tưởng tượng được hắn lại đi lên con núi có hổ, trước mắt cục cảnh sát là nơi tốt nhất để hắn an thân.

Cyril đặt bẫy hãm hại tất cả mọi người, nhưng lại bỏ qua cho một mình hắn, thậm chí chuẩn bị thân phận mới cho hắn, vạch ra cuộc sống mới. Giang Hằng không hiểu, rốt cuộc là tại sao?

“Còn về tôi, tôi mắc bệnh ung thư, không sống được mấy tháng nữa, cho dù có người điều tra tới đây, lúc đó chỉ sợ tôi cũng không còn nữa.” Nói tới thời kỳ chết của mình, ông già rõ ràng vô cùng bình tĩnh, nụ cười của ông vô cùng tương tự Cyril.

“Ông và Cyril, rốt cuộc có quan hệ gì?”

Người bình thường sẽ không tùy tiện cầm củ khoai bỏng tay này, quan hệ của người này và Cyril nhất định vô cùng thân mật.

Vẻ mặt ông già lại chìm vào bi thương, “Tôi là cha ruột của nó.”

“Không có khả năng.” Giang Hằng nhíu mày, thẳng thắn phủ định cách nói của đối phương. Ông già cười nhẹ, “Cậu muốn nói nó là cô nhi, đúng không? Không, thật ra nó bị chúng tôi vứt bỏ. Năm năm trước mẹ của Cyril vừa qua đời, nó không ngừng tìm kiếm tung tích cha ruột, cuối cùng tìm được tôi. Nó nói không cần nhận lại nó đối với tôi sẽ tốt hơn, vì nó đang làm chuyện rất nguy hiểm.”

“Tôi rất kinh ngạc, cũng rất chấn động, nó không có một chút trách cứ nào đối với tôi và người mẹ đã mất.” Nhớ lại chuyện cũ, trên mặt ông già lộ ra vẻ hoài niệm, tiếp theo là sự thương cảm chưa từng nhạt đi. “Nó nói tôi không có lập trường gì trách móc các người, oán hận các người, tôi chỉ hy vọng ông có thể tự tha thứ cho mình, đừng mang sự hối hận rời bỏ nhân thế. Cậu xem, nó là thằng bé rất thiện lương mà…”

Giang Hằng rất khó hình dung cảm giác lúc này, ông già nói rất chấn động, giữa chân mày là sự thương cảm, còn có cảm giác ấm áp trong giọng nói, không có cái nào không được phóng đại trong lòng hắn. Cyril mà hắn quen biết bụng dạ rất sâu, ôn hòa nhưng lại che giấu tính nguy hiểm cực lớn, hiện tại lại trộn lẫn vào vài chuyện khác, khiến người đã chết đó càng trở nên rõ ràng hơn. “Cho nên, tôi đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của nó.” Khóe mắt tràn đầy lệ, giọng nói của ông già trở nên nghẹn ngào. “Cậu đừng cho rằng nó là đứa hướng ngoại, thật ra nó cũng giống như cậu, không giỏi biểu đạt tình cảm của mình. Có lẽ cách làm của nó hơi cực đoan một chút, nhưng tôi tin, nó thật sự vì tốt cho cậu.”

“Có nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa, anh ta chết rồi.” Lạnh lùng nói ra câu này, Giang Hằng di chuyển ánh mắt, liếm đôi môi khô khốc, mới chậm rãi nói: “Ông có thể cho tôi biết anh ta chết thế nào không?”

“Nó tự nhốt mình trong tòa nhà, dẫn nổ quả bom.” Nói tới đây, tay ông già không thể khống chế bắt đầu run rẩy, để một người nhớ lại quá trình tử vong của con mình, là rất tàn nhẫn.

“Cho nên những người đó cho rằng tôi cũng bị nổ chết rồi.” Nghĩ thông suốt mọi ngóc ngách của sự việc, đôi mày anh tuấn không những không thả lỏng, mà còn nhăn chặt hơn. Chân tướng có lúc sẽ mang tới càng nhiều bí ẩn, chẳng hạn tại sao Cyril phải làm thế.

“Có nhiều chuyện tôi cũng không biết, hôm nay chúng ta tới đây là hết, được chứ?” Không tính là trưng cầu ý kiến, nói xong câu này ông già liền ra ngoài. Giang Hằng cũng không muốn hỏi nữa, đoạn đối thoại này đã bức bách ông già nhớ lại những chuyện không vui vẻ gì.

Bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, cao xa mà mênh mông, trước đây, Giang Hằng luôn cảm thấy bầu trời rất gần. Không giống như người khác khi mất đi bạn thân, hắn không cảm thấy quá nhiều bi thương. Có lẽ nên nói tất cả đều khiến người ta cảm thấy quá ly kỳ, quá hoang đường.

Không biết ông già nghĩ sao về chuyện này, con trai của mình vì cứu con của người khác mà chết. Còn về cách nghĩ của Cyril Allen, càng là một câu đố. Trong đó có rất nhiều khả năng, nhưng vĩnh viễn không được kiểm chứng, vì chọn lựa của Cyril là mang theo tất cả bí mật rời khỏi thế gian.

Giang Hằng chọn lấy một đáp án mà mình có thể tiếp nhận trong vô số tính khả năng, sau đó hắn rời khỏi nhà ông già.

Đây là khu ngoại ô, hắn cần ngồi taxi hơn một tiếng mới có thể về thành phố. Tay chống lên tay vịnh, hắn dựa vào khung cửa sổ xe, ánh mặt trời chói sáng bên ngoài làm lóa mắt, nhưng hắn lại không muốn kéo rèm cửa sổ.

Tư duy bị rất nhiều nghi vấn vây khốn cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng lại có vô số cảnh tượng trong thoáng chốc ập vào đầu, lóe lên trước mắt. Có thể là một câu nói, một cảnh tượng, một vẻ mặt thậm chí là một loại sắc thái trong căn phòng. Như có như không, cuối cùng nặng nề rớt lên lòng hắn.

Những chi tiết nhỏ đó không ngừng tích tụ, giống như thân thể muốn cưỡng ép đoạt về những ký ức ấm áp tính lũy nhiều ngày đêm.

Nước mắt và đường nét cứng rắn đáng lý ra không nên xuất hiện trên cùng một gương mặt, nhưng lúc này nó lại đồng thời xuất hiện. Người đàn ông chống mái tóc rối mù, đôi mắt thâm quầng thê thảm, cằm lúng phúng râu, chân mày nhíu chặt, môi cắn thật mạnh, không nói một lời lặng lẽ rơi lệ.

Hắn tiếp nhận đáp án này.

Hắn yêu Cyril, Cyril không yêu hắn. Cho nên Cyril mới bỏ lại mình hắn trên đời.

Hắn ngủ một ngày, nhưng cảm giác kiệt quệ ngập trời vẫn ập xuống hắn. Tất cả đều phát sinh hơn nữa đã kết thúc, kết quả là, hắn không thể làm gì cả.

Dựa lên cửa sổ, Giang Hằng nhắm mắt, mặc ánh sáng chói lọi bên ngoài chiếu vào mình.

Quán rượu nhỏ Mexico sớm đã qua thời khắc huyên náo khi không ngừng vang lên tiếng người, mới vừa rồi, vị khách ngồi ở bàn thứ hai cũng vì lo lắng trời sẽ mưa mà vội vã bỏ đi. Hiện tại chỉ còn lại một người đàn ông ngồi bên cạnh quầy bar uống rượu, trên bàn bày rất nhiều ly rỗng, rượu tequila không thêm đá, hắn đã uống mười ba ly, gần hai chục. Bartender Andrew không nhừng nhìn lên đồng hồ treo tường, còn nửa tiếng nữa là đóng cửa, hắn lo lắng còn tiếp tục thế này thì hắn có phải không thể có được tiền boa mà còn phải đưa tên phiền phức này về nhà không, nếu là phụ nữ thì cũng thôi đi, nhưng rành rành là một người đàn ông có cấu tạo giống y khuôn như mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.