Ada dẫn Levi đi, Vu Tử Thạc ở lại phòng máy chủ, theo chỉ thị của Giang Hằng gõ bàn phím, thời gian rất gấp, bọn họ thỉnh thoảng mới trao đổi một hai câu. Gương mặt đối diện với hai màn hình, được ánh sáng u lam chiếu sáng, đường nét sâu sắc của Giang Hằng lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng hắn tự cảnh cáo mình đừng phân tâm.
Tiếng gõ bàn phím lưu loát, khóe môi Vu Tử Thạc mang theo nụ cười mà Giang Hằng quen thuộc, vẫn nhẹ nhàng thong thả như trước, y cần lưu lại đây, đảm bảo tất cả mọi người rời khỏi.
Không khí xung quanh dường như ngừng lại, thời gian cũng mất đi ý nghĩa tồn tại.
“Sớm biết như thế, tôi nên thay anh đi… không, tôi không nên để anh làm việc này.” Giọng nói của Giang Hằng lộ ra phiền não, hắn luôn biết cách khống chế tâm tình của mình, nhưng hắn phát hiện, hai tay đang đặt trên bàn phím của hắn, đang run rẩy.
Màn hình phản chiếu gương mặt không sức sống, ký tự chớp nháy không nhiệt độ, Vu Tử Thạc đang cảm thấy may mắn lúc này người ở đây không phải là hắn. “Anh phải lạc quan lên, cho dù trong thời gian hạn định tôi không thể rời khỏi đây, cũng sẽ không chết đau đớn lắm.”
Giang Hằng hiểu rõ đau đớn do ngọn lửa nồng độ cao mang tới chẳng qua chỉ trong một phần ngàn giây, nhưng một phần ngàn giây đó, chỉ là đối với Vu Tử Thạc. Hắn gõ bàn phím thật nhanh, cấp bách vội vàng nhưng không thể thuận lợi hút cảm giác áp bách trong ngực ra, khóe mắt hắn nóng lên, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc là ai không lạc quan?”
Vu Tử Thạc nói rất khéo, trong tình hình này, thì có ai có thể lạc quan?
Sự trách vấn của Giang Hằng Vu Tử Thạc hoàn toàn vui vẻ tiếp nhận, y gặp chuyện gì luôn suy nghĩ đến khả năng xấu nhất, cho dù là kết quả tệ nhất, y cũng tình nguyện đối mặt. “Đổi vấn đề đi, nếu lần này tôi có thể sống sót ra ngoài, anh nguyện ý kể chuyện của anh cho tôi nghe không?”
Động tác của Giang Hằng ngừng lại một chút, ho khan một tiếng. “Tôi cho rằng anh chỉ cảm thấy hứng thú với tôi thôi chứ.”
Sát thủ này ngay cả quá khứ của mình cũng chưa từng bận tâm, lại muốn biết chuyện của hắn.
“Ba chữ tôi yêu anh là nói đùa sao?” Vu Tử Thạc cười ra tiếng, y không hiểu Giang Hằng ngạc nhiên cái gì, bạn yêu một người, thì bạn sẽ muốn hiểu rõ thế giới nội tâm của người đó, điều này hoàn toàn phù hợp thường tình.
Đáng tiếc Giang Hằng là người rất chú trọng ẩn mật, hắn rất ít khi nhắc tới chuyện của mình. Vu Tử Thạc từng suy đoán, có lẽ trên thế giới này không ai có thể hiểu được suy nghĩ của Giang Hằng.
“Tôi biết gì sẽ nói hết, nói không giấu giếm.” Giang Hằng hiểu sát thủ đang nhân thời cơ này bàn điều kiện với mình, Vu Tử Thạc đưa ra một giao dịch rất khó, hắn không thể cự tuyệt.
“Ha… đáng chết.” Vu Tử Thạc chợt mắng một tiếng, y nghĩ tới vẻ thỏa hiệp khi Giang Hằng nói tới câu này, dòng máu sôi trào lan ra toàn thân, “Hiện tại tôi thật muốn hôn anh áp đảo lên giường, hôm sau anh đừng mơ ngồi dậy.”
Giang Hằng không tự giác mỉm cười, đôi mắt lam sậm mang theo cảm xúc thao túng khác thường, thiêu đốt ngọn lửa nóng bỏng: “Vậy sao? Có lẽ tôi sẽ khiến cái miệng luôn khoa trương của anh mệt tới không nói nổi.”
Bọn người Ada đã ra đến cửa, Vu Tử Thạc ấn ký tự cuối cùng, cửa lớn thủy tinh trong băng ghi hình được mở rộng, y sờ cằm cười nói: “Cho dù điều này có lẽ thành lập, cũng là hôn anh hôn đến mệt.”
Nhìn hai tên trông cửa bị đánh ngất được kéo ra ngoài, máy tính giờ trên đỉnh đầu nhảy đến 3 phút, Ada Wenskhôngl chợt dừng lại. “Đúng rồi, trong phòng khí độc đó… trong đó còn một người.”
“Cô nói là tên làm tôi thành thế này?” Levi cười lạnh bước ra, hắn chẳng thèm lo tới sống chết của tên Conson đó.
“Đi thôi, tổ trưởng Wenskhôngl, đó chẳng qua là một tên ác độc.” Lecce áp giải tên cầm đầu tuần tra ra ngoài cửa, quay lại kéo tay áo Ada, nhưng lại bị cô giật ra, đôi mắt mạnh mẽ lấp lánh chính khí bừng bừng: “Tội phạm cũng là người.”
“Cô nói đúng.” Khôngren nói rồi đẩy mạnh sau lưng Ada. “Cảnh sát không có quyền định đoạt đối với sinh mạng của người khác.”
Ada lảo đảo một chút mới đứng vững, quay người lại liếc thấy đèn trên cửa lớn nhấp nháy, với xu thế sét đánh không kịp bưng tai sắp đóng lại lần nữa, trong cửa sổ thủy tinh, lưu lại bóng dáng của Khôngren.
Ada siết chặt tay không ngừng run rẩy: “Là tôi sai… là do tôi bỏ sót, thanh tra Lecce, hãy nói với tôi, nói với tôi cánh cửa đó còn có thể mở ra.”
“Cánh cửa đó… sẽ không mở ra nữa.” Lecce lúc này mới chú ý đến chuyện vừa xảy ra, nhưng đều đã quá muộn. Đàn ông không dễ rơi lệ, lúc này, nước mắt hối hận lại che kín gương mặt hắn. Hắn quỳ dưới đất, đấm mạnh quyền. “Đáng chết!!! Khôngren là hy vọng duy nhất của FBI đó…!!”
Công viên yên tĩnh, Levi mệt mỏi ngồi xuống, trên tảng đá cạnh đường là Ada và Lecce áp giải tên tuần tra kia, sau lưng họ, khói mù dâng tận bầu trời trông vô cùng tráng lệ.
Trên màn hình xuất hiện hàng chữ Failed (thất bại) màu xám, Giang Hằng cuối cùng không kìm được dùng tay ôm đầu, trong ống nghe truyền ra tạp âm và tiếng thở của Vu Tử Thạc.
Kết quả này thật ra đã nằm trong dự liệu, Vu Tử Thạc điều chỉnh hơi thở một chút, cười nói: “Anh đã rất cố gắng rồi. Tôi yêu anh.” Nói xong, y tháo tai nghe ném ra sau. Tai nghe nhỏ bé chậm rãi rơi vào trong khe hở đường ống nước, ánh sáng mỏng manh dần bị bóng tối nuốt chửng.
Giang Hằng nghe được tiếng đường liên lạc ngắt giữa chừng, quét mạnh tay, bàn phím bay ra đập vào tường, từng nốt phím vỡ nát rơi xuống đất, phát ra tiếng vang tách tách, tô điểm thêm cho tiếng gầm tức giận của hắn.
Bầu không khí trong phòng đóng kín đè ép lên tứ chi, Giang Hằng thở dốc, lồng ngực phập phồng dữ dội, vách tường dày xung quanh, ngăn cản được âm thanh của hắn. Nhưng mà, cho dù hắn có gọi lớn hơn nữa, cũng không thể truyền tới đầu dây bên kia.
Dưới bàn phím bị đập nát, một tờ giấy nằm yên dưới đó, hàng chữ ngay ngắn rõ ràng, do Vu Tử Thạc viết ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, trò chơi truyền giấy này đã trở thành sự ăn ý giữa họ.
[Ông chủ thân ái:
Rất xin lỗi vì có lẽ đây là phong thư cuối cùng tôi viết cho anh, nhưng tôi chưa từng hối tiếc gì cả, tôi đã tìm được thứ tốt đẹp nhất trong sinh mạng rồi.
Đối với những người như chúng ta mà nói, ba chữ tôi yêu anh, mỗi lần nói ra, sẽ ít đi một lần.
Lần trước trong thư tôi đã nhắc tới, “Anh không cần tìm kiếm tôi”, tôi muốn nói điều đó không có khả năng. Nhưng cho tới hôm nay, tôi vẫn sẽ nói câu giống vậy.
Nếu tôi chết rồi, xin anh hãy đi tìm trợ thủ khác, tiếp tục công việc này.]
Mảnh giấy trắng đó sắp bị vò nát trong tay Giang Hằng, cánh tay run rẩy, hắn tức giận và xấu hổ vì bản thân cảm thấy cực đoan. Hắn tự đánh giá cao bản thân đánh giá cao hai người bọn họ, hắn cho rằng chỉ cần bọn họ liên thủ thì bất cứ khó khăn nào cũng có thể chiến thắng, nhưng hắn đã quên bọn họ là người, có máu có thịt, có tình cảm và sẽ mắc bệnh sẽ chết.
Sinh mạng của con người luôn yếu ớt như thế.
Vu Tử Thạc trước đây luôn có thể sinh tồn trong nghịch cảnh, vì y sống không giống như nhân loại bình thường, tất cả của y đều lấy lợi ích của bản thân làm trọng, tuân theo bản năng của sát thủ.
Là hắn đã thay đổi Vu Tử Thạc, là hắn đã biến y thành thế này, hắn cho rằng hắn thay đổi y là tốt.
Nhưng sự thay đổi này… cuối cùng hôm nay lại hại chết y.
Trong thời gian này sống cùng Vu Tử Thạc rất vui, điều đó khiến Giang Hằng không suy nghĩ gì cả, nhưng mà… nắm tay dộng vào tường, gần vết nứt rớt xuống vô số bụi đất, “Không ngờ tôi lại không chịu suy nghĩ gì cả… sao tôi có thể không suy nghĩ?”
Hắn tự trách bản thân, mấy năm nay hắn cho rằng hắn không dễ gì mới có thể khống chế vận mệnh của mình, thì ra cái gì cũng chẳng thay đổi được, giống như buổi tối hơn năm năm trước, cảm giác vô lực nặng nề khổng lồ lại cuồn cuộn trào lên.
Cự ly nguy hiểm mới, Vu Tử Thạc đặt Giang Hằng trong phạm vị tuyệt đối an toàn, mà bản thân thì lại luôn dấn vào nguy hiểm.
___ “Tôi tên Vu Tử Thạc. Xin lỗi, tôi thích đơn độc hành động.” Nụ cười quái dị khó đoán, thân hình tiêu sái, giống như con sói cô độc.
___ “Tôi nhớ anh rồi, Giang Hằng.” Ánh mặt trời rọi lên mái tóc màu nâu nhạt, sợi tóc mượt mà được phủ lên tầng ánh sáng vàng, bầu trời màu lam trong khung cửa sổ hình vuông không có tạp chất, nhìn thì rất gần, kỳ thật rất xa.
Giang Hằng nhớ lại lần đầu gặp gỡ Vu Tử Thạc, cảm giác chua sót trong lòng khuếch tán vô tận. Liệu có cách nào làm thời gian chảy ngược, trở về trước khi họ gặp mặt. Hắn sẽ không quấy rầy Vu Tử Thạc, hắn sẽ không nhắc tới chuyện hợp tác đáng chết này, hắn sẽ không bước vào cuộc sống của y để thay đổi y, hắn chỉ cần y có thể sống!!
Hành lang rộng rãi, bước chân vang vọng, Khôngren nhìn Vu Tử Thạc dìu tiến sĩ Conson đi lên lầu, nhất thời ngây ra. “Anh…”
Nếu nói người đàn ông này là tội phạm, thì anh ta thật sự là tội phạm rất thiện lương.
“Nếu không tìm được tên này thì anh không chịu đi đúng không.” Câu nói nhẹ nhàng, nụ cười mơ hồ trong bóng tối, vô cùng đẹp đẽ, giống như cái gì y cũng biết rõ.
Rút súng lục ra, bắn năm phát vào thủy tinh, họng súng màu đen léo lên tia sáng đạn, giống như đang cháy, va lên kính thủy tinh cường hóa, bị dập tắt, thậm chí không thể tạo thành một vết nứt nhỏ. Khôngren bình tĩnh thở dài: “Đáng tiếc chúng ta hiện tại ai cũng không thể ra ngoài.”
Máy tính giờ trên đỉnh đầu nhảy đến 1ph52s, Vu Tử Thạc và Khôngren đồng thời quay đầu, nhìn lẫn nhau.
Sát thủ vẻ mặt rất bình tĩnh, khóe miệng cong lên một nụ cười, chậm rãi nói: “Có di ngôn gì không, thanh tra?”
Khôngren cảm thấy quái lạ, người đàn ông này luôn làm bạn với tử vong, ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, “Không có, còn anh?”
“Có cảnh sát xuất sắc như anh chôn cùng tôi không có gì bất mãn.” Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, khói mờ lan tỏa trong không khí tối đen. “Còn nữa, tôi chưa từng coi thường những thứ như di ngôn.”
Cách thời gian tiêu độc toàn diện còn một phút, bọn họ một người hút thuốc, một người bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi chờ tử vong ghé đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]