Rời khỏi bức tường đã bị đóng công tắc phóng laser, hiện ra trước mặt bọn họ là một hành lang dài 200m, ánh đèn màu trắng chiếu sáng mặt đất, phòng thí nghiệm hai bên đều bị khóa, từ góc rẽ ở cuối hành lang truyền tới tiếng bước chân.
“Có lẽ là tuần tra.” Vu Tử Thạc sờ cằm suy đoán, vẻ mặt của y trông quái dị không thể tả. Lecce ở một bên sắc mặt vô cùng tái nhợt, suốt đêm không ngủ tạo ra đôi mắt thâm đen và tơ máu đầy trong mắt làm hắn càng thêm bê bối.
“Bọn họ có năm người.” Khôngren nhắm mắt lắng nghe, phán đoán.
Lecce ngây ra một chút, mở miệng nửa ngày, khàn khàn hỏi: “Đánh nhau không phải là sở trường của tôi, đại ca.”
“Ai cho phép anh gọi tôi như thế?” Khôngren ôm tay nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt sắc bén tạo ra cảm giác áp bách, giống như sự cảnh cáo không lời.
Có lẽ sự suy đoán của Ford không sai, Khôngren có thân phận không thể cho ai biết.
Vu Tử Thạc bắt đầu nghiêm túc đánh giá người đàn ông này, làn da sậm màu hơn cả lúa mạch, gương mặt cương nghị với ngũ quan rõ ràng, tạo thành cảm giác rắn rỏi của cao bồi, chẳng qua bình thường hắn đều thu liễm rất giỏi, ngôn ngữ của hắn tuy khách khí lịch sự, nhưng không cho phép nghi ngờ. Hơn nữa hắn và Giang Hằng đều có một đặc tính nào đó, loại đặc tính mà khiến hắn có thể dễ dàng khiến người ta tin tưởng.
Trong lúc suy nghĩ, Vu Tử Thạc đã nhấc chân lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-hiem-cu-ly/2581682/quyen-2-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.