Chương trước
Chương sau
“Tôi rất ngạc nhiên khi anh còn sống, đáng lý ra không có người giúp đỡ, người bị hệ thống liệt số hiệu ra thì không thể sống sót. Có lẽ thật sự giống như anh nói, mạng anh cứng, Scarter lưu anh lại, để anh mượn dùng thân phận Fay War làm việc cho họ. Sau đó tôi phát hiện, người bị hệ thống liệt ra, trừ người bị hại ra… còn có thể là hung thủ.” Đặc vụ Arthur Randell ‘chết’ không lâu, danh tiếng của sát thủ ‘Mũ Đen’ nhanh chóng vang dội tại New York.

Nghe nói Mũ Đen từng ám sát nhiều nhân viên trọng yếu của tập đoàn Molded tổ chức tình báo hàng đầu toàn nước Mỹ lúc đó, tập đoàn Molded bị tổn thất nghiêm trọng trong một đêm bị tiêu diệt hoàn toàn, còn về sát thủ đó, không ai biết anh ta là ai, người từng gặp anh ta chỉ nói, sát thủ đó thường mang kính râm màu đen, và đội chiếc mũ màu đen.

Cho dù tầng cấp cao của tập đoàn Scarter cũng không biết Fay War là ai, Fay War chân chính là một người đàn ông thần bí biết tự giấu mình, anh ta không có bạn bè, không có người yêu, thậm chí không có mấy ai biết anh ta rốt cuộc trông thế nào, anh ta chết vào năm năm trước, Vu Tử Thạc chẳng qua chỉ chiếm hữu thân phận của anh ta, một thân phận thế này, đối với Vu Tử Thạc mà nói là bảo vệ tốt nhất. Tầm mắt của Giang Hằng và Vu Tử Thạc cùng nhìn lên bức ảnh của Mansen Gunn, Vu Tử Thạc chỉ cười lạnh. “Cho nên anh cảm thấy may mắn vì năm năm trước không ra tay cứu tôi chứ gì, tôi trở thành sát thủ sẽ giết thêm nhiều người, hệ thống này sẽ vì tôi mà liệt ra càng nhiều số hiệu.”

“Tôi tin giữa người và người có những liên hệ không thể thấy rõ, ban đầu khi nghiên cứu hệ thống tôi tập trung vào tư liệu của những người đã từng bị liệt số hiệu ra, nếu không có người tiến hành can thiệp, chuyện xúi quẩy sẽ tiếp tục cho đến kết thúc.” Dưới bức ảnh của Mansen Gunn, là bức ảnh của Karina Wood và Jack Anthony, phía trên là bức ảnh của nghị viên bị sát hại Balde Joven, Giang Hằng không lên tiếng quay người, “Số hiệu của anh và Balde hầu như đồng thời nhảy ra, tôi chỉ có thể cứu một trong số hai người.”

Cũng có nghĩa là, lúc đó Giang Hằng đã biết cái hộp đang ở trong tay nghị viên Balde, nếu đúng như hắn nói, thì hắn vốn có thể không quan tâm tới y.

Hiểu ý Giang Hằng, Vu Tử Thạc thầm kinh ngạc, giọng nói phát ra cũng khàn khàn, “Anh thật mâu thuẫn, mới đầu muốn xóa sổ tôi, sau đó lại cảnh báo tôi nên cẩn thận, còn vứt bỏ cơ hội có thể có được cái hộp…”

Hắn nói hắn cảm thấy may mắn vì năm năm trước không cứu y, nhưng ba năm trước và một năm rưỡi trước hắn lại giành y lại khỏi lưỡi đao của tử thần. Hắn biết rõ vì y sẽ có thêm càng nhiều số hiệu bị liệt ra, hắn điên rồi sao? Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

“Anh cứu người không nên cứu, lần thứ hai anh nhắc tới hợp tác mới là thật lòng, anh dùng biện pháp này để hạn chế tôi.” Giọng điệu không vui, không ngờ đối phương lại khôn ngoan như thế, Giang Hằng đặt bẫy với y không phải chỉ có một.

Như vậy xem ra đã nói thông suốt, sự xuất hiện của Giang Hằng, đề nghị hợp tác, suốt thời gian đấu trí đấu dũng cho đến khi đạt thành thỏa hiệp, tất cả từ khi bắt đầu, đã là kế hoạch được mưu tính trước, từng vòng từng vòng dẫn y vào cạm bẫy, cho đến khi y hoàn toàn mắc lừa. Ba năm trước, y hiếu kỳ về bí mật của cái hộp, hiện tại, y biết được chân tướng, đồng thời cũng bị kéo sâu vào vực thẳm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.