Ngọc Lan cảm giác mình chưa ngủ được bao lâu thì mơ mơ hồ hồ đi vào một khoảng sân viện thật lớn, xung quanh trồng đầy trúc xanh thẳng tắp, tầng tầng lớp lớp lá nhỏ hẹp dài đang xào xạc reo trong gió. Cô nửa tỉnh nửa mê đi về phía trước cho đến khi ngừng lại ở một cánh cửa gỗ sơn son, vươn tay đẩy cửa rồi bước một căn phòng lớn được trang hoàng rất đẹp. Cô nhìn quanh quất, căn phòng này tựa như phim trường cổ trang ở Trung Quốc vậy. Khắp nơi trong phòng đều là rèm treo màn phủ, kệ gỗ trưng bày những vật trang trí bằng ngọc tinh xảo, tranh treo trên tường cũng là tranh chữ hoặc là tranh thủy mặc, trên sàn lót thảm thật dày màu đỏ có họa tiết rườm rà cổ xưa.
"Ưm... A..."
Ngọc Lan giật mình, tò mò lần theo âm thanh phát ra từ một gian phòng khác. Cô vén màn bước vào, đi vòng qua bình phong thì thấy được cảnh tượng vô cùng nóng bỏng, bất tri bất giác nuốt vài ngụm nước bọt.
Ở trên giường gỗ Tử Đằng, một người đàn ông có thân hình cao lớn đang quấn lấy không tha cô gái nhỏ bên dưới, mặc cho cô ta liên tục cầu xin tha thứ. Lạ lùng là không nghe thấy tiếng thét đau đớn phát ra, mà nghe chừng cô ta còn rất phong tình rên rỉ đến nỗi làm cho Ngọc Lan cảm thấy hết sức xấu hổ quẫn bách. Trong lòng của cô giống như có một cái núi lửa đang tích tụ nham thạch, từ từ dâng cao rồi bùng cháy. Tuy chỉ đứng bên ngoài làm khán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-de-truy-the-vo-a-dung-chay/2552177/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.