Mọi người đụng chạm dao nĩa chưa được bao lâu thì giáo sư Thomas đã trở lại phòng ăn. Thầy ấy nhìn anh hai đang ngồi đối diện có hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, thoải mái kéo chiếc ghế cạnh ông Whaley ngồi xuống. Năm phút sau Ngôn Ngôn cũng xuất hiện ở bàn ăn, lúc này chỉ còn một chỗ trống bên cạnh giáo sư, cô quá đỗi vui mừng hí ha hí hửng ngồi xuống.
Bà Quyên thấy mặt Ngôn Ngôn thì vui vẻ hỏi tối qua cô có ngủ ngon không, đại khái làm tròn vai trò của một người chủ nhà, chứ trong nhà chỉ có cô ấy là ngủ đến quên trời đất, làm sao lại ngủ không ngon được?
Ngôn Ngôn rất nịnh nọt trả lời bà Quyên, rồi lại khen: “Bác gái làm bữa sáng giống như bữa ăn sáng thịnh soạn ở khách sạn năm sao vậy đó.”
Bà Quyên cười tươi roi rói, nói: “Vậy các con ăn nhiều một chút nhé.”
Ngọc Lan nghe cô bạn thân vuốt đuôi ngựa, bất mãn muốn lật bàn. Ngôn Ngôn chết tiệt lại ở đó gián tiếp tâng bốc kẻ thù không đội trời chung của cô, khiến cô ngồi đây ăn trứng luộc cũng muốn mắc nghẹn luôn rồi.
Sau đó cô thật sự không có tiền đồ, vội vàng lấy khăn ăn che miệng ho khan vài tiếng.
Trước mặt bỗng xuất hiện một ly nước cam sóng sánh, Ngọc Lan chưa kịp suy nghĩ đã vội cầm lấy, uống một hơi đến gần nửa ly, mới cảm nhận được lòng đỏ trứng khô khan đã trôi tuột qua cuống họng. Cô liếc nhìn đối phương một cái, không tình nguyện lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-de-truy-the-vo-a-dung-chay/2552175/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.