“Ông đúng? Cái gì ông cũng đúng? Vậy ông nói đi, ông đã làm gì? Ông đã hại cả hai đứa con của mình, biết không hả? Ông đã hại cả hai bọn nó, anh có biết không?????”
___________....____...____..___.____
Đó là những ngày hè chói lòa.
Từ nhỏ, Thiên Bình đã chẳng được như bao đứa trẻ khác, quan trọng hơn, là cậu chẳng có dịp để được bình thường như bao đứa trẻ khác.
Thiên Bình, là đứa mồ côi?
À không, mồ côi còn đỡ ấy chứ!
Suỵt
Đây là chuyện cơ mật, chuyện các bà các cụ ưa rỉ tai nhau mỗi buổi sáng và lũ nhóc con họ, luôn thích đem ra cười cợt đầy khiếm nhã!
Con hoang!
Thiên Bình, nó là cái chửa hoang!
Ngày trước, ngày của nhiều năm về trước lắm, khi Thiên Khôi còn đang cùng gia đình mình ở dưới quê an nhàn hạnh phúc, thì người phụ nữ mà ông vỗ ngực bảo 'yêu', đã phải xa xứ, chạy trốn miệng đời, đến nơi xa xăm mệt mỏi.
Và Thiên Bình, chính là lý do mà bà chạy trốn. Rồi sẽ ra sao đây nếu bà ở lại? Một đứa con gái thân cô thế cô chưa chồng mà lại có chửa? Nực cười chưa, rồi mũi mặt đâu để bà nhìn người khi có kẻ nhận ra vài điểm quan trọng?
Con hoang, có con với một người đàn ông đã có vợ có con?
Nực cười chưa? Đau lòng chưa?
Thiên Bình từ nhỏ đã quen với đất bẩn. Nó và mẹ ban đầu sống trong một khu ổ chuột cũ nát, có gái điếm, có mại dâm, có cá độ lô đề và hơn thế nữa, có cả hàng cấm.
Khu ổ chuột thì nào đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/559275/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.