Mùi máu tanh tràn ngập căn phòng để mở và tiếng hét thất thanh kia là thứ âm vang ám ảnh cả đời những người dân phụ cận.
Non nớt, nho nhỏ mà yếu đuối...
Đau, đến mức muốn chết...
“Aaaaaaa”
Mặc cho tiếng rên la không ngừng, con dao kia vẫn nâng lên rồi hạ xuống, từng nhát....từng nhát...
Ngọt, như xẻo một miếng bơ...
“Thiên Yết, ngừng lại ngay!!!!”
Tiếng bước chân dồn dập, ông Thiên Khôi tiến lại gì chặt hai tay cậu con trai, đôi mắt kinh hãi chả dám nhìn đến lần hai 'thứ' đang nằm trên giường...
“Con bỏ con dao rọc xuống ngay cho ba!!!”- gầm gừ lên thị uy, chỉ tiếc rằng không như mọi khi nữa, Thiên Yết con ông bây giờ, chỉ có biết đến máu và sự thù hận ích kỷ nhỏ nhen...
Im lặng....
Một khoảng im lặng đáng sợ như thước phim kinh dị quay chậm, ông Thiên Khôi bắt nhanh cơ hội túm chặt đứa con trai xuống nền nhà, gầm lên với bóng dáng ngoài cửa.
“Còn nhìn? Đem dây thừng lại!”
Trói lại, gô cổ, như cách người ta vô hiệu hóa một con thú hoang... một con người, đôi khi cũng có thể lâm đến con đường như thế...
Tiếng còi cứu thương vang lên inh ỏi, hòa với nó là tiếng bàn tán, la lên kinh hãi, tiếng khóc thút thít hay đơn giản, chỉ là tiếng thở nơi không gian bị bóp chẹn lại đến thẫn thờ...
Ông Thiên Khôi nhảy lên xe cứu thương, cùng người bác sĩ làm vài liệu pháp sơ cứu sau khi đã tiêm cho cậu con trai lớn một mũi an thần đảm bảo cậu sẽ ngủ ngoan đến tận sáng mai...
“Tình hình thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-yet-truc-ma-nho-em-chu/263523/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.