*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tháng năm, trên Ngưu Vương trang có một chút trái sơn trà chín sớm liền bắt đầu vàng vỏ rồi, mỗi ngày hai chị em La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh chạy lên núi nhìn nhìn, năm ngoái Bé Khỉ tới muộn, còn chưa ăn qua sơn trà, thấy hai chị cả ngày chạy lên núi nhìn trái sơn trà, bé liền hỏi lão Chu:
“Ba ba, sơn trà một cân bao nhiêu tiền?”.
“Một cân ba mươi tệ, giảm giá 8% cho con, chính là hai mươi bốn tệ”. Lão Chu trả lời.
“Rất mắc, chúng ta không bán cái này”. Lúc này, Tiếu Thụ Lâm ngồi ở cách đó không xa đang điêu khắc óc chó liền nói.
“……”. Bé Khỉ gãi gãi cái lổ tai, hai mươi bốn tệ rất mắc sao, bình thường bé bán một cân bánh quy nhỏ nhiều nhất cũng phải mười sáu tệ.
Đợi tới lúc trái sơn trà chín rồi, Bé Khỉ liền biết ba ba tại sao nói trái sơn trà rất mắc, sơn trà của nhà bọn bé bởi vì là giống bản địa, kích cỡ đều đã không tính lớn, cho dù như vậy, cân cũng chỉ có khoảng mười trái.
Mấy trái sơn trà như vậy liền bán hai mươi bốn tệ? Bé Khỉ nhướn mày, bẽ cũng cảm thấy mắc. Nhưng mà chính mình ăn ngược lại rất không tệ, sơn trà này mùi vị ngon, vừa ngọt lại mọng nước, hơn nữa mặc kệ ăn bao nhiêu, ba ba bé cũng sẽ không lấy tiền bé.
“Tiếu La Bình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguu-nam/2326902/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.