Editor: Vi Vi
~~~~~~~~~~~~~~
“Cô chủ à ngài cứ từ từ mà chọn nha, Ngưu Lang chỗ chúng tôi không ai là không xuất sắc cả, một người so một người càng thêm xuất sắc, ai ai cũng đẹp, người này, có thể một đêm bảy lần nha, còn người này,....”Người đàn bà béo cùng người phụ nữ gọi là “cô chủ” đi về hướng sô pha, suốt đường đi đều khoe khoang Ngưu Lang xuất sắc như thế nào, có bao nhiêu từ ca ngợi đều tuôn ra hết.
'Cô chủ' nhìn lần lượt từ trái sang phải nhóm Ngưu Lang, ánh mắt dừng lại trên người Khương Hà Trấn, chỉ vào anh nói: “Anh ta.”
Tươi cười trên mặt bà béo càng lan rộng, đôi mắt híp đến độ mất hút: “Cô chủ à, ngài đúng là biết chọn người đó, cậu ta là Khương Hà Trấn, là Ngưu Lang được hoan nghênh nhất chỗ chúng tôi, nhưng mà.....Giá của cậu ta có chút cao...” Bà béo làm bộ khó xử.
'Cô chủ' chẳng hề để ý từ trong bóp lấy ra một chồng dày tờ một trăm ndt nhét vào tay bà béo, sau đó đi đến gần Khương Hà Trấn đánh giá một lượt: “Khương Hà Trấn à, không tồi, đi theo tôi.”
Khương Hà Trấn ném chai bia trong tay xuống, đứng lên, không nói gì, ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng Nam Na.
Mà phía bên kia Nam Na như cảm nhận được ánh mắt Khương Hà Trấn, cũng quay đầu lại nhìn về hướng này.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Hà Trấn như trốn tránh xoay người ôm lấy 'cô chủ'.
“Hửm?” Nam Na nhìn bóng dáng Khương Hà Trấn, mày đẹp nhướng lên, một giây vừa rồi, cô rõ ràng cảm thấy được hơi thở quen thuộc, theo bản năng đứng lên, muốn đi xem đó là ai.
“Đi thôi.” Khương Hà Trấn lôi kéo 'cô chủ' đi nhanh ra hướng cửa ra vào.
Reng....Nam Na còn chưa kịp bước đến, di động trên quầy bar lại vang lên.
“Ai da, phiền muốn chết.” Nhìn bóng dáng quen thuộc kia dần dần đi xa, nhưng cô không thể đuổi theo, quay đầu lại cầm lấy di động: “Rồi, tớ biết rồi, lập tức trở về đây.”
Thời điểm cúp điện thoại, Khương Hà Trấn đã biến mất....
***
Khương Hà Trấn chở 'cô chủ' trên con ngựa chiến của mình đến khách sạn, thuê một phòng.
Vừa bước ra khỏi thang máy điện thoại liền vang lên, lấy ra xem, là Thụ Thụ gọi tới.
Anh bắt máy: “Chuyện gì?”
Thụ Thụ: “Cậu đang ở đâu đấy?”
Khương Hà Trấn: “Khách sạn, có việc gì nói nhanh.”
Thụ Thụ: “Dm, cậu sớm như vậy đã có khách? Thế nào? 'Cô chủ' có xinh đẹp không? Tuổi có lớn không, nếu như cậu không được, cứ alo tôi đến giúp, anh đây sẽ vì cậu phóng ra sức lực hai mươi mấy năm tích góp.”
Khương Hà Trấn: “Cúp.”
Thụ Thụ: “Từ từ đã! Tôi tìm cậu là có việc quan trọng muốn nói, cậu có nhớ việc Nam Na sẽ đến chỗ chúng ta mở một cuộc họp báo chứ?”
Khương Hà Trấn: “Còn nhiều lời nữa tôi cúp đấy.”
Thụ Thụ: “Lúc họp báo Nam Na diễn ra sẽ yêu cầu tuyển bảo an đúng không? Há há, không sai, bọn họ tìm đến công ty của chúng ta, hơn nữa, tôi thân là một bảo an thâm niên dày dặn ưu tú xuất sắc, không hề nghi ngờ gì được chọn làm một trong số người đó, thế nào? Động tâm chứ? Đây chính là cơ hội được tiếp xúc gần gũi với Nam Na, huynh đệ đây không phải không nghĩ đến cậu, ngày mai buổi sáng 8 giờ, tới cửa công ty đi, cậu mặc quần áo của tôi trà trộn vào.”
Khương Hà Trấn: “Tôi không...”
Anh muốn nói mình không muốn đi, nhưng Thụ Thụ đã tắt máy.
Nam Na.....
Khương Hà Trấn ngây người tại chỗ, mình, có thể đi gặp em sao?
“Hà Trấn à, ngẩn người gì thế, mau vào phòng thôi nào, nhân gia chờ không nổi nữa rồi.” 'Cô chủ' làm nũng thúc giục Khương Hà Trấn.
“Được.” Khương Hà Trấn phục hồi tinh thần, lôi kéo ‘cô chủ’ đi đến phòng đã thuê.
***
Phòng 301.
Cửa phòng sắc kim bang một tiếng đóng lại, ‘cô chủ’ như một con mẫu thú đang tới thời kì động dục, dùng tay câu lấy cổ Khương Hà Trấn, sau đó.....
Trong không khí, mùi rượu vang đỏ hòa huyện với cái thứ gọi là sắc dục, như là chất kích thích, nghiện chết người.
Còn phía bên 《 Dream life 》, Nam Na một lần nữa đội lên mũ lưỡi trai, hơn nữa đeo thêm một cặp kính râm, không muốn có người nhận ra mình ở đây, nếu như bị fans nhìn thấy, đó thật sự là phiền phức.
Hai tay đặt trong túi áo, Nam Na cúi đầu, có chút nhàm chán đá đá chân.
“Người đó....là anh sao? Vì cái gì lại quen thuộc như thế...Không, không phải, không có khả năng là anh được...” Giọng nói mỏng manh phát ra từ miệng Nam Na.
“Bíp!” Còi ô tô bỗng nhiên vang lên.
Nm Na ngẩng đầu nhìn sang, là Phong!
Nhiếp Phong, con trai của tổng giám đốc tạp chí Tân Triều, là một phú nhị đại nổi danh, ở giới giải trí có danh là hoa hoa công tử, đương nhiên, cũng là người bạn duy nhất của Nam Na.
Nam Na thích gọi cậu là Phong.
Chiếc xe thể thao Mercedes màu bạc dừng ở giao lộ, Phong ngồi trong xe, mỉm cười hướng Nam Na vẫy vẫy tay.
Phong qua ô cửa sổ đẹp trai chết người, mái tóc dài màu bạc cực kì bắt mắt, khóe miệng hơi hơi giương như là mặt trời chói lóa đang tỏa nắng, làm người ta say mê.
Nam Na ngồi lên xe, bất mãn oán giận: “Nếu như cậu đến chậm chút nữa là có khi tớ đi mất luôn rồi.”
“Ồ? Phải không?” Phong nhìn Nam Na, cười tự tin nói: “Vì sao tớ lại cảm thấy cậu nhấy định chờ tớ đến đón mới chịu nhỉ?”
“Hừ, đồ kiêu ngạo, mau về khách sạn đi, bằng không lát nữa chị Cần lại nổi giận đấy.” Cô thúc giục nói.
“Ha hả, ngồi chắc vào.” Phong điều khiển con mã chiến rời khỏi chỗ này.
***
Hơn mười phút sau, tại bãi đỗ xe khách sạn.
Chiếc mercedes chậm rãi dừng lại, tìm chỗ đậu vào, kế bên là chiếc xd của Khương Hà Trấn.
Bọn họ, thế mà lại ở chung một khách sạn.
“Cậu đi đi, tớ tự mình lên được rồi.” Nam Na cởi ra dây an toàn nói.
“Không có việc gì, dù sao tớ cũng không thể để cậu một mình đi lên được, chị Cần hỏi cậu đi đâu tớ cũng có thể giúp cậu nói dối nha.” Phong hình như rất muốn ở chung với Nam Na thêm chốc lát.
Nam Na nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu không lát nữa thật sự không biết nên giải thích như thế nào, dù sao cô cũng là lén chạy ra đây mà.
“Cũng được, chờ lát nữa nhớ đừng lộ tẩy, diễn sao cho giống một chút, nếu không cậu liền xong đời, hừm...Nói đến nhà cậu đi.” Nam Na nháy mắt liền quyết định “địa điểm” mình đã đến.
Phong nghẹn cười: “Được được được, tất cả đều nghe tiểu thư Nam Na sắp xếp.”
“Hừ, không phải sao, với đầu óc của cậu sao có thể nghĩ ra lí do tuyệt như vậy được, đi thôi.” Nam Na đắc ý xuống xe.
Phong đi theo sau nàng, vào thang máy.
302.
Mở cửa, Nam Na cùng Phong còn chưa kịp bước vào liền ngây người tại cửa, bởi vì...
“Nam Na! Em còn có lá gan trở về hả!” Âm thanh gào rống truyền đến màng nhĩ, ầm ầm vang lên.
Chủ nhân của giọng gào là một nữ nhân ngoài 40, đeo một cặp kính đen, răng đính một cặp niềng, cả người tản ra khí thế hung hãn.
Long Cần, là một đại diện trứ danh, đã mang theo vô số nghệ sĩ, nhưng bởi vì tính cách quá....Mọi người đều gọi cô là cọp mẹ.
Mà bây giờ, cọp mẹ này chính là người đại diện của Nam Na.
Nam Na lần đầu tiên thấy Long Cần đã có dự cảm, người phụ nữ này không dễ chọc, bởi vì cô họ Long, mà nữ nhân họ Long không ai dễ đụng đến cả.
“À....Thì....Cái đó....Chị Cần buổi tối tốt lành nha....” Nam Na run rẩy nói.
“Tốt! Tốt cái gì mà tốt! Chị bây giờ đang vội muốn chết, nếu như lúc trước biết em như vậy chị không nên đồng ý với em đến đây sớm một ngày, hừ, còn dám lẻn đi, nếu như em xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Em gánh nổi trách nhiệm không?” Chị Cần hét lên, nước miếng văng tứ tung lên mặt Nam Na.
Nam Na cúi đầu, không dám nói lời nào, nhìn về Phong cầu xin giúp đỡ.
Phong hiểu ý cười, tiến lên che phía trước Nam Na, ôn tồn lễ độ nói: “Chị Cần đừng nói oan cho Nam Na mà, thật ra là em mang cô ấy ra ngoài, sợ chị không đồng ý nên mới không nói cho chị, chị Cần bớt giận, đối với thân thế không tốt đâu.”
“Hừ!” Chị Cần liếc mắt nhìn Nam Na tránh sau lưng Phong, lúc này mới không truy cứu, dù gì mặt mũi Phong cô vẫn phải cho, hơn nữa cô cũng không thật sự giận Nam Na, chỉ là quá mức sốt ruột, lo lắng mà thôi.
“Nếu như có lần nữa chị không tha cho em đâu. Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đến họp báo, nếu như có quầng thâm mắt, hậu quả em hiểu rồi đó.” Chị Cần vừa dứt câu, liền bước tới cửa, Nam Na cùng Phong nhanh chân nhường đường tránh ra.
Cửa bang một tiếng thật to đóng lại, Nam Na không nhịn được run người, nghĩ đến đã thấy sợ.
“Được rồi, không có gì hết.” Phong ôn hòa nói.
“Ừm ừm, hẹn gặp lại.” Nam Na phất tay.
Phong ngẩn ra: “Lúc này không phải cậu nên nói cảm ơn người cứu cậu sao? Sao lại có thể như vậy với ân nhân của mình chứ.
Nam Na nhún nhún vai: “Cảm ơn.”
“Con người là sinh vật có tình cảm, cho nên lúc cảm kích cũng phải mang theo cảm xúc mới đúng.” Phong cạn lời nói.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, người đàn ông quốc. Đi nhanh đi, tớ muốn ngủ.” Nam Na không kiên nhẫn đẩy Phong ra cửa.
“Ngày mai tớ...” Phong còn chưa kịp nói hết câu đã nghe một tiếng phanh, bị đẩy ra ngoài phũ phàng.
Phòng 302 giờ chỉ còn lại một mình Nam Na.
Nam Na đi rửa mặt, sau đó a một tiếng, hưởng thụ nằm dài trên giường.
Thời gian chậm rãi trôi đi, nhưng cô dù lăn lộn thế nào vẫn không thể ngủ được, trong đầu giờ đều là bóng dáng của người trong 《 dream life 》, ánh mắt đó giống như đã từng thấy trước đây.
301.
Khương Hà Trấn mặc áo ngủ, nửa người dựa vào đầu giường, cầm ly rượu vang đỏ nhâm nhi, bên cạnh anh, ‘cô chủ’ sau khi trải qua một trận mây mưa đã rơi vào giấc ngủ, mà anh...
Nhìn ra ngoài cửa sổ, là cảnh huyền ảo về đêm, phảng phất như thành phố này không bao giờ ngủ, vẫn như ban ngày sáng sủa nhộn nhịp.
Cô......còn nhớ rõ mình không?
301, 302, hai người rõ ràng chỉ cách nhau một bức tường, rõ ràng đều đang nhớ đến đối phương, thế nhưng....lại hồn nhiên không hay biết.
Đoạn khoảng cách này, tựa hồ không có cách nào vượt qua, anh và cô, đã biến thành người của hai thế giới.
****
Phía chân trời, cái bóng đêm u tối dần dần được xua tan bởi ánh bình minh của mặt trời đang ló dạng.
Khương Hà Trấn trằn trọc suốt đêm không ngủ, nhắm mắt lại đều là hình ảnh của Nam Na, hình ảnh cô trong 《 dream life 》, hình ảnh buổi đêm tuyết rơi giá lạnh nhiều năm trước, cô lôi kéo tay anh, tiếng khóc một lần nữa vang lên bên tai.
Anh tưởng rằng đã lâu như thế, mình có thể quên được cô, thậm chí cho đến đêm trước anh còn tưởng rằng mình đã quên mất cô, nhưng....từ lần gặp nhau khi ấy đến giờ, tất cả đều chỉ là dối lừa.
Nhớ mong, mười năm nhớ đến cô.
Hối hận, hối hận mười năm trước đã vứt bỏ cô.
Tất cả việc này, đều làm trái tim đau đớn tột cùng, như là vết kim đâm, nếu như lúc ấy anh không bỏ lại cô, đáp ứng lời cầu xin của cô, không ai bỏ đi, những việc bây giờ sẽ chẳng xảy ra....
Xuống giường, mặc xong quần áo, đi đến trước gương, vẻ ngoài tuấn lãng, dáng người cao thẳng, đây là thứ mà mọi người hâm mộ? Thế nhưng, chỉ là vẻ ngoài, cởi bỏ lớp quần áo ra, lại thật dơ bẩn, đây chính là anh.
‘Anh Trí Huân, đừng đi, đừng bỏ em lại một mình, cầu xin anh,....” Trên con đường lạnh giá, cô té ngã trên mặt đất, sau đó lại bò dậy, liều mạng đuổi theo anh.
Trong gương, cảnh tượng mười năm trước lại xuất hiện.
Anh vươn tay, muốn chạm đến cô, nhưng bất kể anh cố gắng thế nào, đầu ngón tay chạm vào cũng chỉ là mặt kính cứng rắn.
“Nam Na....Anh ở đây, anh đây, anh....không phải cố ý bỏ em một mình như thế, anh...không phải cố ý làm cho em thương tâm...” Anh nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống chạm vào bờ môi, thật mặn, đây là mùi vị nước mắt sao? Mười năm nay, anh đã quên mất vị này...
302.
“Đinh linh...Đinh linh!” báo thức làm người ta phát điên reo lên điên cuồng.
Nam Na theo phản xạ dùng tay ném nó qua phía đầu tủ, sau đó, an tĩnh trở lại, dùng chăn che qua đầu, vốn dĩ tính sẽ ngủ thêm chốc nữa, kết quả chuông báo thức vừa dứt được ba giây, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
“A!” Cô thét chói tai, cầm lấy điện thoại: “Alo! Là ai thế.”
“Nam Na, đừng nói với chị là em đang ngủ đấy, cho em một phút đồng hồ, nếu không rời khỏi giường chị liền tự mình đến thỉnh em dậy.” Đầu bên kia di động, cùng lúc phát ra giọng nói chung với Nam Na, là chị Cần cọp mẹ.
Nghe được giọng chị Cần, Nam Na tức khắc rùng mình: “Chị Cần, em dậy, em dậy rồi này!”
“Hừ, rửa mặt xong liền đến phòng chị chọn lễ phục, chị bây giờ phải gấp gáp liên hệ phóng viên, không có thời gian đưa em đi, phải nhanh lên, nếu không sẽ đến muộn, hậu quả em hiểu đó, phòng chị là 307.”
“À....Vâng..” Nam Na yểu xìu trả lời.
Tắt máy, Nam Na ngồi trên giường nửa phút trấn định tinh thần, thoát khỏi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng xuống giường, đến phòng 307.
Vài phút sau, Nam Na xách theo một kiện váy dài màu đem đến cửa phòng, xoa xoa hai mắt buồn ngủ, trước mắt một mảnh mơ hồ, nếu như trên đường bắt gặp cái giường nào đó, nói không chừng cô sẽ bay lên nằm liền, sau đó khò khò ngủ tiếp.
301, 302, phòng nào nhỉ? Gãi gãi đầu đang rối bù, hừm....Chắc là phòng này.
301, cô đưa bàn tay vặn cửa, kết quả mở không ra.
“Ai da, sao phòng loại khóa rồi.” Sâu ngủ lên não, Nam Na nơi nào còn gọi là tính tình tốt, dùng chân hung hăng đá lên cửa.
“A...Ui da!” rất thường tình, người bị đau là cô.
Ngón chân đau muốn chết, cô ngồi xổm xuống cởi giày ra dùng tay xoa xoa, may mắn là, cơn đau làm cô tỉnh giấc, cuối cùng ý thức được, hình như mình đi nhầm phòng.
“Thật xui xẻo.” Cô nhại đi nhại lại một câu, đứng lên, chuẩn bị bước vào phòng mình, nhưng lúc này, 302 mở cửa.
“Tìm...” Khương Hà Trấn mở cửa theo bản năng muốn hỏi là ai gõ cửa, nhưng ngay sau đó....Biểu tình ngây dại, khiếp sợ nhìn Nam Na.
Cô, sao lại ở chỗ này?
~~~~~~~~~~~~~
Bíp bíp, chương dì dài như tấu sớ=((