Editor: Vi Vi
~~~~~~~~~~
Ánh bình minh chiếu qua ổ cửa sổ sát đất mang ánh sáng vào phòng, kéo đi những tia âm u.
Trước của sổ, một nam nhân nửa trên trần trụi lẳng lặng đứng đó, nhắm hai mắt, tựa hồ đang hít thở không khí trong lành.
Tia nắng chiếu vào mặt anh, anh tuấn đến độ có chút quá mức, có chút không phù hợp chính là, cảm giác lạnh nhạt phát ra từ nội tâm đang càng chút dày đặc.
Anh kêu là, Khương Hà Trấn.
“Hà Trấn a, sớm vậy đã rời giường sao?” Trên chiếc giường có nệm cao su 1 mét 8 phía sau lưng anh, một nữ nhân mắt lim dim buồn ngủ ngồi dậy, thanh âm nhu nhược, thậm chí mang theo chút làm nũng.
Anh không trả lời, xoay người đi đến mép giường, nhanh gọn mặc xong quần áo.
“Hà Trấn, cậu phải đi sao?” Nữ nhân kia nghi hoặc hỏi.
Anh vẫn như không nghe thấy, sửa sang lại quần áo trên người sau đó lập tức bước tới đầu giường.
Trên tủ đầu giường bày một cái ví LV màu đỏ, rất rõ ràng, nữ nhân kia là một phú bà, hay là một phu nhân nào đó không chừng, như thế nào cũng không quan trọng, việc chính là nữ nhân này rất có tiền.
Anh kéo khóa mở ví ra, một xấp nhân dân tệ liền hiện ra trước mắt, một chồng thật dày, ít nhất phải bảy tám ngàn, ngoại trừ cái này, còn có mười mấy thẻ ngân hàng.
7 ngàn ndt ~ 24.987.706 VND
Anh mặt không biểu cảm lấy ra mười tờ một trăm nhân dân tệ bỏ vào trong túi mình, sau đó đem khóa kéo kéo lại ném lên giường người phụ nữ kia.
“Một ngàn khối, thù lao cho tôi.”
1 ngàn ndt ~ 3.565.846 VND
Người phụ nữ kinh ngạc tiếp lấy ví, muốn nói gì đó, nhưng anh đã ra khỏi phòng.
**
Một màu đỏ soái khí phóng nhanh trên quốc lộ, âm thanh động cơ rầm rầm như là loại nhạc cụ kim loại nặng đang hò hét.
Trên xe, mái tóc dài màu bạc theo gió phấp phới, thật mê người, dọc đường đi khiến cho rất nhiều cô gái hò hét chói tai.
Bệnh viện.
Lầu 3 phòng chăm sóc đặc biệt.
Đẩy cửa ra, sắc mặt anh dịu lại rất nhiều.
Tay chân nhẹ nhàng đi đến giường bệnh, ngồi trên ghế, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào cô bé đang nằm trên giường bệnh.
Bé gái gọi là Khương Dao Dao, là em gái anh, cũng là người thân duy nhất.
Khương Dao Dao vẫn chưa tỉnh, ngày hôm qua vừa tiến hành một cuộc phẫu thuật đến giờ vẫn đang nghỉ ngơi, nghe tiếng ngáy nhè nhẹ, nội tâm anh nháy mắt bình an rất nhiều.
Ngồi trong chốc lát, anh đứng dậy đến quầy thu phí nộp hết toàn bộ tiền thù lao lúc nãy, khi trở lại phòng bệnh, Khương Dao Dao đã tỉnh.
Khương Dao Dao tuy rằng chỉ mới bảy tuổi nhưng lớn lên cực kỳ đáng yêu, chỉ tiếc bệnh tật kéo dài tra tấn cơ thể em, trên mặt đã không còn hồng hào, thay vào đó là làn da khô vàng tái nhợt, làm người nhìn đau lòng không thôi.
“Anh hai, anh đến rồi.” Âm thanh vô lực, nghe thôi đã biết Khương Dao Dao lúc này đang rất khó chịu.
“Dao Dao em thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào không?” Anh nắm lấy tay Dao Dao, giọng điệu từ tốn hỏi.
“Dạ, anh yên tâm đi, em không sao cả.” Dao Dao hiểu chuyện an ủi anh.
“Anh ơi, khi nào em mới được xuất viện, em muốn về nhà, em không muốn nằm trong bệnh viện đâu, sẽ tốn rất nhiều rất nhiều tiền.”
Anh không khỏi căng thẳng trong lòng, sức lực trong tay không khỏi tăng lên vài phần.
“Đồ ngốc, em vừa mới giải phẫu xong, cần phải ở trong bệnh viện quan sát vài ngày, yên tâm đi, anh hai rất có bản lĩnh, chuyện tiền bạc cứ để anh hai lo, em đừng bận tâm.” Anh đấm đấm trước ngực mình, cười nói.
“Hì hì.” Dao Dao bị chọc nở nụ cười: “Đúng thế, anh hai rất có bản lĩnh, anh là người lợi hại nhất trên đời.”
*****
Vùng ngoại thành.
Trên con đường nhỏ gập ghềnh đầy đất và đá, Khương Hà Trấn điều khiển xe máy băng băng về phía trước, dọc theo đường đi xóc nảy không thôi, cũng may đường này không có người qua lại hơn nữa anh đối với nơi đây cũng rất quen thuộc, cho nên thoạt nhìn chiếc xe này không thể băng qua lại được anh điều khiển bình yên mà đến nơi.
Trước mắt là một tiểu khu thấp bé, vượt qua một con đường dốc rốt cuộc anh cũng dừng lại.
Trước mặt là một căn nhà bao quanh bởi đống đổ nát, xung quanh đây đều là kiến trúc cũ kiểu này, hiện giờ đều là các toà cao ốc building thành thị, nơi đây không thể nghi ngờ chính là khu dân nghèo, như là hai thế giới khác biết, lại cố tình ở bên nhau.
Căn nhà này, là đồ vật duy nhất cha mẹ anh đã để lại sau khi qua đời.
Là ngôi nhà duy nhất của anh, cũng nhà của Dao Dao.
Lấy ra chìa khóa, cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng liền mở ra.
Khuôn viên không đến 50 mét vuông trồng đầy các loại hoa cỏ, đều là Dao Dao lựa, cô bé rất thích các loại hoa hoa thảo thảo, đủ mọi màu sắc, nói là có thể làm cho ngôi nhà có nhiều màu sắc.
Trông khuôn viên đặt miếng đá trơn nhẵn, như một chiếc giường đá, đôi lúc anh không có việc gì, có thể nằm trên đó cùng Dao Dao ngắm bầu trời về đêm.
Còn lại, chính là các căn phòng, tổng cộng có ba gian phòng, một phòng là của anh, một là của Dao Dao, một gian còn lại chính là đã rất nhiều năm không ai ở, chính là nơi ba mẹ anh trước kia từng sống, từ khi ba mẹ anh rời đi liền để trống, ngẫu nhiên Dao Dao sẽ vào đây chơi đùa, mà anh lại chưa bao giờ vào, thậm chí cảm thấy chán ghét, bởi vì anh hận loại người không chịu gánh vác trách nhiệm, hận loại người vứt bỏ Dao Dao đang mang bệnh tim trong người, hận loại người nhẫn tâm này.
Nhìn cửa gỗ căn phòng mà anh căm hận trong giây lát, anh nhíu máy, thu hồi ánh mắt, thời điểm vừa chuẩn bị bước vào phòng mình, một giọng nói khó nghe từ phía sau truyền tới.
“Hà Trấn, cậu cuối cùng cũng trở lại.” Thanh âm bén nhọn, có chút chói tai, dù sao cũng là loại giọng không nằm trong nhóm dễ nghe.
Anh quay đầu lại, nhìn thoáng qua chủ nhân của giọng nói, mặt không cảm xúc hỏi: “Có gì không?”
Người vừa đến là Thụ Thụ, một thanh niên cao 1m9, nhưng lại gầy đến dọa người, hơn nữa diện mạo kia thật sự không dám khen, đặc biệt là cái miệng kia, môi cực kì dày, Dao Dao luôn thích gọi hắn là anh miệng rộng.
Thụ Thụ chạy đến trước mặt Khương Hà Trấn, cong eo thở dốc, một lúc sau mới đứng dậy nói: “Hà Trấn, cậu cứu tôi đi, hôm nay đã có năm người tới nhà tôi tìm cậu đấy, tớ thật sự không chống đỡ được, nếu còn như thế tôi sẽ bị mẹ đánh chết đó.”
“Uầy...Không phải cậu rất thích sao?” Khương Hà Trấn lấy làm lạ hỏi.
“Thích cái rắm, bọn họ là tìm cậu không phải tìm tôi, sớm biết như vậy lúc trước không cho cậu viết địa chỉ nhà tôi, hiện tại phiền phức toàn là tôi, rõ ràng lớn lên xinh đẹp như thế, tôi không soái bằng cậu sao? Vì cái gì mà bọn người đó đều chướng mắt tôi chứ? Chỉ toàn tìm cậu.” Bờ môi dày của Thụ Thụ mở ra lại khép vào, tuôn ra một đống lời oán giận.
Khương Hà Trấn nhịn xuống ý cười trong lòng, vỗ vỗ bả vai Thụ Thụ, an ủi hắn: “Cậu so với tôi đẹp trai hơn, là bọn họ mắt mù.”
Nói xong liền xoay người đi vào phòng, Thụ Thụ lấy gương mang theo bên người ra, tự mình ngắm nghía một phen, sửa sửa lại kiểu tóc một chút, sau đó cũng tiến vào theo.
**
Bên trong phòng, rất nhỏ, đặt đầy đồ vật ngổn ngang chỉ dư lại một không gian nhỏ sinh hoạt, thế nhưng tuy rằng nhỏ, lại cực kỳ sạch sẽ.
Khương Hà Trấn nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, không biết đang ngủ hay đang suy nghĩ thứ gì.
Thụ Thụ còn muốn cùng anh thương lượng lại có nên hay không đem địa chỉ quán bar đổi lại, nhưng anh trước sau vẫn không phản ứng gì, cuối cùng, Thụ Thụ đành phải buồn bực ngồi dưới đất, mở TV lên.
“Tiếp sau đây sẽ là tin tức mới nhất, theo thông tin công ty F-M: ngôi sao ca nhạc trứ danh, diễn viên điện ảnh Nam Na ngày mai sẽ đến bổn thị, tiến hành một cuộc họp báo...”
Sau đó, trên màn hình TV liền xuất hiện một cô gái trang điểm thời thượng xinh đẹp, mặt cười nhàn nhạt, bốn phía vây quanh bởi các fans....
Nam Na, là đứa con của làng giải trí, ngoại hình xinh đẹp, có tài ca hát, hơn nữa bây giờ còn lấn sân sang điện ảnh, xuất đạo hai năm liền bắt được vô số fans, là công chúa quốc dân trong lòng khán giả.
Lúc này nghe tới cái tên Nam Na, Khương Hà Trấn nằm trên giường như phản xạ có điều kiện mở mắt, ngồi dậy, nhìn chằm chằm Nam Na trên màn ảnh.
“Nam Na! Nam Na! Hà Trấn cậu có nghe chưa, Nam Na ngày mai sẽ tới chỗ chúng ta đó, oa! Nữ thần, công chúa trong lòng tớ, quá đã!” Thụ Thụ gần như dùng hết sinh lực hò hét.
Khương Hà Trấn trực tiếp nhảy xuống giường, đứng trước mặt Thụ Thụ che lại màn hình khiến Thụ Thụ ngã lăn xuống đất, sau đó tiến lên trước TV, thế nhưng đoạn thông báo Nam Na đã hết, đổi thành một tin tức mới.
Anh buồn bực rút đầu cắm TV, TV rắc một tiếng, màn hình tắt ngủm.
Thụ Thụ bò dậy, lấy gương ra sửa sửa lại kiểu tóc, sau đó hét to vô mặt Khương Hà Trấn: “Khương Hà Trấn cậu phát điên cái gì thế, Nam Na lại không phải người của cậu, tôi chỉ mong ước một chút có chọc gì đến cậu à? Sao lại đối xử thô lỗ với tôi như thế? Nếu mà làm hư gương mặt anh tuấn của tôi cậu đền nổi sao?”
Khương Hà Trấn không để ý đến hắn, một lần nữa trở lại giường, biểu cảm trên mặt rất kì quái, có lẽ là....Cô đơn.
Thụ Thụ nhìn anh, cũng nghiêm túc đi, nói: “Hà Trấn, đi gặp cô ấy đi, đây không phải là điều cậu vẫn luôn suy nghĩ sao?”
Anh không nói gì, nhắm mắt lại, như là đang ngủ rồi.
“Haizz....” Thụ Thụ thở dài một tiếng, sau đó liền rời đi.
Trong phòng nháy mắt liền yên tĩnh đi, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trên giường, cơ thể anh hơi hơi run rẩy, hai tay đặt lên mắt, dần dần nắm chặt.
Tựa hồ hình ảnh nhiều năm về trước lại lần nữa xuất hiện trước mắt.
Ban đêm thanh lãnh, trong không trung tuyết rơi tựa như lông ngỗng.
Bé gái nắm chặt tay cậu bé, khóc lớn kêu anh đừng đi, nhưng cậu nhóc lại tránh thoát, bước về phía trước không hề ngoảnh đầu lại.
Bé gái ngã trên mặt đất, mặc kệ nước mắt cứ tuôn rơi trên mặt la lớn, nhưng cậu bé, vẫn cứ bước đi không quay đầu lại...
22:00, 《 Dream life 》mở cửa.
Xe máy chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, Khương Hà Trấn đậu xe xong, sau đó chậm rãi bước vào từ cửa sau.
Công việc Ngưu Lang, bắt đầu rồi.
Ngưu Lang: Trai bao( giống như vịt vậy đó)
Bước vào, âm nhạc hạng nặng phát lên như muốn thủng màng nhĩ, lâu lâu lại truyền ra tiếng thét chói tai, phía trên sân khấu cô gái đang bắt đầu biễu diễn tiết mục nóng bỏng kích thích.
Anh cau mày bước tới đại sảnh, tuy rằng anh rất ghét nơi đây, nhưng lại thể không đến đây.
Chùm sáng màu sắc rực rỡ chiếu trên người anh, anh như một ác ma nam tước bước ra từ địa ngục, áo khoác màu đen bừng sáng lên, mê người nhưng đáng sợ.
Xuyên qua đám người chen chút, anh bước tới một cái sô pha thật lớn ngồi xuống, giờ phút này, trên sô pha còn có mười mấy nam nhân mặt mày trang điểm ngồi cùng anh, bọn họ, tất cả đều là Ngưu Lang.
Ngồi ở đây, chỉ vì đợi bà chủ của mình đến.
“Hà Trấn, cậu đã tới.” Vừa ngồi xuống, một người đàn bà béo trang điểm sặc sỡ nhào tới ôm lấy anh.
“Buông ra!” Anh đứng lên, có chút chán ghét đẩy người phụ nữ ra.
Người đàn bà béo không để ý, cười quyến rũ nói: “Hà Trấn à, cậu đã tới rồi, đêm qua bà chủ đợi cậu rất lâu nha.” Ngón tay bà ta chỉ bàn tiệc cách đó không xa: “Nặc, ở kia!”
Nhìn theo hướng người đàn bà chỉ, trên bàn tiệc, một nữ nhân quần áo hở hang giơ lên chén rượu, chậm rãi uống hết.
Khương Hà Trấn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ tiếp khách.”
“Cái này ta biết, nhưng mà Hà Trấn à, bà chủ này rất có tiền, cô ta nói chỉ cần cậu đồng ý, cô ta có thể ra giá gấp ba, không phải cậu gần đây thiếu tiền sao? Suy nghĩ một chút đi.” Người phụ nữ béo kiên nhẫn khuyên bảo.
Khương Hà Trần mày nhăn lại, nhìn người đàn bà béo trước mặt: “Tôi không nói lần thứ hai, nếu lần sau tôi còn nghe lời nói này, tôi liền trực tiếp đổi chỗ làm.”
Bà béo biết Khương Hà Trấn đang tức giận, cổ rụt lại không nói nữa, phải biết rằng Khương Hà Trấn chính là Ngưu Lang được hoan nghênh nhất 《 dream life 》, có rất nhiều khách hàng nữ bởi vì anh mới đến đây, đối với Thần Tài này, bà ta không dám chọc.
“Được được được, Hà Trấn cậu đừng nóng giận, để ta lại nói nữ nhân kia cậu đêm nay có khách rồi.” Bà béo thức thời nói một câu liền chạy nhanh đi, thấp thoáng còn nghe được giọng bà ta mắng: Còn không phải là Ngưu Lang sao, kiêu ngạo gì chứ!
Khương Hà Trấn lười nghĩ đến phản ứng bà ta, ngồi xuống lấy ra một chai bia ngửa đầu liền tu, chớp mắt bia liền vơi ít hơn phân nửa, lúc này, bỗng nhiên tầm mắt nhìn thấy gì đó.
Phía lối vào, một nữ nhân đội chiếc nón lưỡi trai màu đỏ bước vào, sao đó đến quầy bar ngồi xuống.
“Một volcano cocktail, cảm ơn.” Cô gái ngoắc chéo chân, ánh mắt lười nhác nhìn xung quanh, một lâu sau mới gỡ xuống mũ lưỡi trai, một mái tóc dài màu sợi đay như thác nước tản loạn đổ xuống.
Nam Na, thế mà lại là Nam Na.
“Mỹ nữ, volcano cocktail của cô.”
Người phục vụ đặt một ly rượu trông như một ngọn lửa đặt trước mặt Nam Na, ngay sau đó, biểu tình ngây dại. . ngôn tình hài
“Nam...Nam Na?!”Cậu thiếu chút nữa đã thét ra tiếng.
Nam Na cuống quýt thủ thế: “Nhỏ giọng xuống."
Cậu phục vụ sắc mặt hưng phấn đến đỏ bừng, nhìn nhìn bốn phía, hiểu ý chọn một vài người canh chừng mới rời đi.
Cầm ly rượu lên, giữa không trung hơi hơi lắc nhẹ vài cái, ly rượu đỏ như lửa sắc màu càng thêm tươi đẹp.
Môi đỏ hơi nhấp, nhẹ nếm một ngụm, Nam Na nhanh nhạy đem ly rượu đặt xuống, nhấp nhấp miệng: “Đây là rượu gì a khó uống như vậy, Phong còn cả ngày nói là uống ngon, lại gạt ta.”
Đô....Trong túi di động reo lên.
Nam Na lấy di động ra nhìn thoáng qua liền tùy ý ném lên bàn quầy bar, không quan tâm.
Sau đó xoay người, nhìn sân nhảy lắc lư cơ thể, ngo ngoe rục rịch nhưng trước sau lại không dám bước xuống.
Phía bên kia sô pha, Khương Hà Trần dại ra nhìn Nam Na.
Chai bia, theo tiếng nhạc mà nứt.
~~~~~~~~~~
Mong các tình yêu mới sẽ ủng hộ tác phẩm mới của Vi ><