Có thể nói, những thứ được vòng quang mang bảo vệ nếu lọt ra bên ngoài, tất nhiên sẽ dẫn tới một đám người tranh nhau cướp đoạt, khiến cho từng hồi đại loạn.
Nam tử đang đợi, chờ Hạ Hinh Viêm đi bắt mấy thứ này, hắn ở chỗ này gặp quá nhiều người, không ai nhìn thấy mấy thứ này mà còn có thể không động tâm.
Nhưng mà, khi đối mặt với Hạ Hinh Viêm, nam tử lại lần nữa tính toán sai lầm.
Hạ Hinh Viêm ánh mắt ngó cũng đều không có ngó những thứ trân bảo được quang mang bảo vệ kia, mà chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú vào nam tử: “Ngươi là thứ gì?”
Một câu trực tiếp làm sắc mặt nam tử biến thành màu đen, cái gì kêu hắn là thứ gì?
“Ngươi đang vũ nhục ta sao?” Nam tử sắc mặt trầm xuống, trong thanh âm đã mang theo sát khí.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, hoàn toàn làm lơ sát khí nam tử đang phát ra: “Ta chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”
“Ha hả……” Nam tử đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp cực kỳ man rợ lại vô cùng kỳ dị, nhưng khi chui vào trong tai Hạ Hinh Viêm lại thành từng đợt say mê, làm đại não của nàng cứ chập chờn như từng đợt say xe, giống Như tiếng cười này có thể khống chế đại não người khác.
Hạ Hinh Viêm dưới đáy lòng mắng một tiếng, cuộc đời nàng hận nhất chính là bị người khác khống chế.
Lúc còn ở trong căn cứ bị khống chế nhiều năm như vậy, oán hận của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992559/quyen-1-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.