Đi đến bên cạnh ngôi cao, Hạ Hinh Viêm nhìn nhìn vực sâu không thấy đáy dưới chân, đen như mực giống như con đã thú đang há miệng đợi con mồi.
Nàng luôn là cảm thấy cái bóng đen thâm thẫm này đang cất dấu một loại nguy hiểm nào đó, đây là một loại bản năng cảm giác được nguy hiểm sắp xảy ra của nàng.
Tiểu Hồ Ly ở trong lòng Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn thoáng qua Hạ Hinh Viêm, như thế nào lại không đi nữa rồi?
Hạ Hinh Viêm hít một hơi thật sau, sau đó chậm rãi thở ra, đem tiểu hồ ly trong lòng ngực ôm càng chặt, sau đó một chân đạp vào hư không.
Thân thể cũng không có rơi xuống, mà là đạp lên một chỗ giống như đất bằng.
Chẳng qua……
Hạ Hinh Viêm cúi đầu nhìn dưới chân, vẫn là một mảnh hắc ám như cũ, chẳng qua, phía dưới giống như nổi lên một đường ánh sáng nhỏ mơ hồ .
Bởi vì là đường rất tối, cho nên mạt ánh sáng nhàn nhạt này sẽ không bị hai người bỏ qua.
Nhìn chằm chằm những đường sáng nhỏ phía dưới chân, Hạ Hinh Viêm nhìn nửa ngày, phảng phất như nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Bức tường cẩm thạch trên ngôi cao kia đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Phía sau là nùng mặc một màu hắc ám như nhau, cái gì cũng điều không thấy.
Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, xem ra đã không có đường để lui rồi.
“Dập Hoàng, người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992556/quyen-1-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.