Vừa rồi nàng tuyệt đối không có nhìn lầm, ánh mắt đó của tiết mạch chính là nhìn trâm bạc trên đầu nàng.Ánh mắt kia có thâm ý khác, nhưng chỉ lóe lên một cái, nhưng mà, vậy là đủ rồi.
Hiện giờ nàng chính là rất tò mò, Tiết Mạch như thế nào biết được phong ấn trên người Dập Hoàng, vả lại khi nào thì gặp qua Dập Hoàng?
Lúc trước việc Dập Hoàng tìm Tiết Mạch cùng Ngũ Dịch muốn cái chỗ ở, Dập Hoàng tự nhiên sẽ không nói với Hạ Hinh Viêm, Tiết Mạch cùng Ngũ Dịch vì muốn giữ mặt mũi càng là sẽ không nói.
Nghi hoặc của Hạ Hinh Viêm hiện tại không có lời giải đáp, hiện giờ cũng không phải thời điểm để nói chuyện này, có nghi vấn gì vẫn là chờ từ không gian ra rồi lại nói cũng không muộn.
Thời gian Hạ Hinh Viêm cùng Tiết Mạch còn đang nói chuyện, học sinh của Học Viện Hoàng Gia đều đã chuẩn bị tốt. Thời gian càng thêm gấp gáp, Hạ Hinh Viêm càng không có thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị.
Góc váy nhẹ nhàng bị người nào đó kéo kéo, Hạ Hinh Viêm cúi đầu vừa lúc nhìn đến tiểu hồ ly dùng hàm răng lôi kéo góc váy nàng.
“Ách, ta mang tiểu hồ ly của ta vào không gian có được không?” Hạ Hinh Viêm đem tiểu hồ ly ôm lên, cười tủm tỉm nói, “Cái này chính là bảo bối của ta, không có hắn, ta không đi.”
Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng cùng Lan Tây Thành thành chủ hai mặt nhìn nhau, thật đúng là chưa từng gặp qua, người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992554/quyen-1-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.