Đi ra khách điếm, Hạ Hinh Viêm tùy ý đi dạo quanh thôn nhỏ, không biết có phải đây là thói quen hay không, bất kể là đi đến nơi nào đó, nàng điều có thói quen đi xung quanh xem xét, quen thuộc hoàn cảnh.
Duy nhất cùng kiếp trước bất đồng chính là, hiện tại khắp nơi chuyển động không cần che dấu hành tung, có thể thoải mái hào phóng đi dạo phố.
Chỉ là cái thôn nhỏ này thật là không có gì tốt để dạo.
Vào đêm lúc này đại bộ phận nông gia điều đã đi vào giấc ngủ, chỉ có ánh đèn mỏng manh của vài nhà, điều ở nhà, không có người đi ra ban đêm.
Dạo qua một vòng Hạ Hinh Viêm nhàm chán xoay người đi trở về, nàng không muốn ở đây hiến máu nhân đạo cho muỗi.
Vừa mới xoay người, trong lúc vô tình ngó đến mảnh đất trống phía sau thôn đứng một người, nếu không phải nàng nhìn thấy hắn nhẹ nhàng hô hấp, nàng còn tưởng là con bù nhìn bị đặt sai vị trí.
Chỉ là người này sao lại nhìn quen mắt như vậy?
Hạ Hinh Viêm đi phía trước vài bước, tiếp theo nương theo ánh trăng không quá sáng, không xác định hô một tiếng: "Tiết Mạch lão sư?"
Con người khô gầy kia chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng qua Hạ Hinh Viêm, khóe môi giật giật, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn nỗ lực xả ra một cái tươi cười.
Vốn dĩ đã gầy chỉ còn lại có một tầng da mặt, cười lên như vậy kết quả lại là……
Hạ Hinh Viêm giật mình liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992546/quyen-1-chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.