Ở giữa nhụy hoa, đúng, là chính hắn.
“Không ——” Uông Thần hoảng sợ kêu to, thanh âm bén nhọn phá yết hầu chui ra, phát ra thanh âm chói tai cực kỳ khó nghe.
Chỉ là, trừ bỏ một tiếng la hét trầm đục còn vang lại, còn lại tất cả điều bị dung nham nuốt sạch sẽ.
Dung nham nhanh chóng biến mất, cũng giống như lúc nó đột ngột xuất hiện vậy, biến mất không dấu vết, đến nỗi Uông Thần, cũng biến mất khỏi thế gian này.
Hảo cường a.
Dưới đáy lòng Hạ Hinh Viêm cảm thán một tiếng.
Nếu Uông Thần đã biến mất, cái tên Nham Ngạo này nên đi rồi a.
Ngoài dự đoán, Nham Ngạo thu hồi cánh tay, nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, sau đó cười, từng bước một đi tới. Mái tóc màu đỏ ở phía sau hắn nhẹ nhàng tung bay, quyến rũ đến giống như hoả vũ liệt hỏa, làm người nhịn không được né tránh, không dám nhìn thẳng sợ bị thương hai mắt của mình.
Nguyễn Đình Vi đã sớm ở một bên xem đến choáng váng, đặc biệt trên người Nham Ngạo có một loại phí phách khi sinh ra đã có sẵn, liền tính lực lượng của hắn không có phóng thích ra ngoài, thì người xung quanh cũng bị khí phách trên người hắn đánh gục, không tự chủ được muốn tránh né hắn.
Đặc biệt là ở thời điểm Nham Ngạo kết thúc mạng sống Uông thần chỉ bằng một nốt nhạc, thủ pháp lưu loát, sách lược tàn nhẫn, làm người phải sợ hãi.
“Hắn muốn gì ở Hạ công tử?” Nguyễn Tử Bằng hỏi một câu, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992532/quyen-1-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.