Đường vào núi đoạn đầu vẫn rất bằng phẳng, giống như đoạn đường bọn họ đến cùng với Ngũ Dịch, có một con đường đá rất rõ ràng và dễ di chuyển.
Nhưng chỉ đi được trong chốc lát, chỉ một khúc quẹo, trước mắt bọn họ là một khoảng đầy chênh vênh.
Một vách núi bất ngờ lọt vào tầm mắt của bốn người Hạ Hinh Viêm, cả con đường giống như bị người chặt đứt, quỷ dị, đột ngột.
Vách núi dù không phải thật thẳng đứng, vẫn còn chút độ dốc, mặt trên cũng có một ít cỏ dại mọc lên.
Nhưng bây giờ đúng vào mùa xuân, cỏ dại mọc nhìn như rất nhiều, nhưng lại không tươi tốt, chỉ vụn vặt và chi chít, giống như tay người đang nổi hết toàn bộ mạch máu, nhìn có chút dữ tợn.
“Ý lão sư sẽ không phải là leo lên mặt này đi?” Phương Linh Dụ quay đầu hỏi ba người khác.
Đường như vậy làm sao để đi?
“Chắc vậy.” Hạ Hinh Viêm cũng hi vọng không phải, nhưng, dựa trên sự biến thái của học viện thì khả năng này cực bé nhỏ.
“Đi thôi.” Đổng Vân Tề lạnh như băng ném một câu, dẫn đầu bước đến đường nhỏ ở vách núi.
Nếu như kia cũng có thể gọi là đường.
Bốn người theo đường nhỏ gập ghềnh từng chút, từng chút đi lên phía trên, linh lực bị dấu đi lúc đầu làm cho bọn họ có chút không thích ứng, nhưng chỉ trong phút chốc họ cũng quen thuộc dần.
Có thể nói, đoạn đường bắt đầu đối với bốn người vẫn còn khá thoải mái.
Vách núi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992403/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.