Edit: RosemaryMN
Bằng phẳng!
Nơi vốn nên là tòa nhà lớn của Tôn gia đột nhiên trở nên bằng phẳng.
Ngay lúc nãy, ở trước mặt mọi người, mọi người trơ mắt nhìn tòa nhà Tôn gia bị chìm vào mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
Quản gia Tôn gia sợ tới mức cằm thiếu chút nữa là rơi trên mặt đất, chỉ biết đứng như vậy, há hốc miệng nhìn chằm chằm, không thể khép lại.
Hình ảnh quá mức kinh ngạc làm cho hắn không thể suy nghĩ được cái gì, không thể cử động, không tiếp thu được những gì vừa xảy ra.
"A...." một tiếng thét thê lương giống như một cây châm bén nhọn đâm vào giữa không trung, Tôn Liên Hoa hai tay ôm đầu, cúi thấp hét lớn, đầy chói tai, cái gì cũng đều không nói nên lời, chỉ biết dùng tiếng thét chói tai để phát tiết cảm xúc của mình.
Tiếng thét điên cuồng vang vọng nơi phố dài, cũng làm mọi người đang đứng ngây ngốc bừng tỉnh, sau khi phục hồi lại tinh thần mọi người đều làm một động tác - lui về phía sau.
Đó là bản năng của con người nhằm rời xa nguy hiểm.
"Người đã làm gì, người đã làm gì?" Tôn Liên Hoa dường như nổi điên đánh về phía Dập Hoàng, nàng không thể chấp nhận được việc người nhà ở ngay trước mắt mình cứ thể đột nhiên chết đi, ngay cả chút cảnh báo đều không có, cứ như vậy đột nhiên biến mất.
Nàng làm cách nào có thể thừa nhận?
Dập Hoàng giơ tay chặn lại công kích của Tôn Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngut-troi/2992363/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.