Tiếng cắn răng kèn kẹt của Tôn Liên Hoa vang lên, nàng vừa mới nói đến sự lợi hại của Tôn gia, hắn liền ngay trước mặt nàng giết chết Hồng Y là có ý gì?
Hắn muốn đánh vào mặt nàng phải không?
"Lên, giết hắn." Tôn Liên Hoa giận trừng mắt với Dập Hoàng, ra lệnh với linh thú bên cạnh mình.
Thạch Ninh Đỉnh khẩn trương nhìn chằm chằm tình huống trong đại sảnh, ở Phú Khắc thành người hắn không muốn đắc tội nhất tuyệt đối không phải là thành chủ mà là gia tộc khế ước Tôn gia.
Thực ra gia chủ Tôn gia thực lực còn không bằng hắn, nhưng Tôn gia có thể khế ước với linh thú, không nói có bao nhiêu người muốn nịnh bợ bọn họ, chỉ nói linh thú dưới tay bọn họ đã có thể tùy tiện diệt một gia tộc.
Linh thú bên người Tôn Liên Hoa hắn biết, hắn từng thấy linh thú này giết chết một đại linh sư cấp hai mươi bảy.
Bộ dáng hung ác kia cùng với đôi mắt thị huyết làm cho lòng hắn đến giờ còn sợ hãi.
Nhẹ than một tiếng trong lòng, hắn thật bất mãn hành vi không coi ai ra gì của Tôn gia nhưng người trẻ tuổi mặc hồng y (ý chỉ Dập Hoàng nhé - anh mặc đồ đỏ) này cũng quá lỗ mãng, làm như thế không phải tự chịu chết sao?
Thạch Ninh Đỉnh chuyển dời ánh mắt, hắn kính nể nghĩa khí duy hộ bằng hữu của người thanh niên này nhưng cũng không đồng ý sự lỗ mãng của người này.
Việc nhỏ không nhịn khó thành sự lớn, tự dưng thế dễ dàng mất mạng, tội gì phải làm vậy?
Vô ý thức quay đầu, vừa vặn nhìn đến động tác của linh thú, làm hắn kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Con Báo vừa nãy còn hung dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đột nhiên cúi thấp đâì xuống, thân hình to lớn chậm rãi nằm xuống thấp, một đôi mắt to cúi xuống, đáng thương hề hề vụng trộm liếc, bốn chân run rẩy.
Cái đuôi to lớn hữu lực nằm bẹp trên mặt đất, đầu cúi thấp nằm trên chân trước, cái miệng rộng vốn dĩ có thể lập tức cắn đứt cổ người lại đóng chặt, phát ra tiếng nức nở khiếp đảm lấy lòng.
Đây đâu phải một con linh thú hai ngàn năm uy phong lẫm lẫm, rõ ràng chính là một con linh thú mới sinh thôi (ấu thú).
Thạch Ninh Đỉnh lấy tay xoa xoa hai mắt của mình, dùng sức chớp chớp, có phải vì hắn lớn tuổi nên nhìn không rõ?
"Chuyện gì xảy ra? Người đang làm cái gì? Còn không mau đi giết hắn!" Người trong đại sảnh đều bị một màn ký quái này dọa.
Ở Phú Khắc thành, mọi người ai chẳng biết linh thú bên người tiểu thư Tôn gia lợi hại như thế nào, tuyệt đối có thể làm cho chủ nhân diễu võ dương oai, hôm nay lại có chuyện gì xảy ra vậy?
Thế nhưng lại còn ngoan hơn cả một con chó nhỏ?
Đại sảnh lâm vào trong yên tĩnh một cách quỷ dị, chỉ có tiếng rống to hổn hển của Tôn Liên Hoa.
Dập Hoàng tiến tới từng bước một, con Báo vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất theo bước chân tới gần của Dập Hoàng càng ngày càng khiếp đảm bò lui ra sau, cái bụng cọ lên mặt đất không thoải mái cũng không dám nâng người dậy.
Dưới khí thế của Dập Hoàng, con Báo ngay cả vụng trộm liếc Dập Hoàng cũng không dám, cúi sụp mắt nhỏ giọng nức nở.
"Đại tiểu thư Tôn gia phải không?" Dập Hoàng ở năm bước trước mặt Tôn Liên Hoa thì dừng lại, lông mi nhẹ rung, trên mặt hiện lên vẻ tà tứ mà Hạ Hinh Viêm chưa từng gặp qua.
Vẻ tà tứ này không phá hỏng nét tuấn lãng của hắn, người lại tạo thành một thần thái mê người, làm người ta muốn trầm luân.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Tôn Liên Hoa thiếu chút nữa đã quên mục đích của chính mình, vội ho một tiếng mới tìm lại được thần trí, cố gắng trấn định, quát hỏi.
"Muốn đi chào hỏi Tôn gia một chút." Nói xong, Dập Hoàng nhẹ nhàng giơ tay ra.
Không có tí dao động lực lượng nào, thân thể Tôn Liên Hoa đột nhiên chấn động, giống như khí lực toàn thân bị rút đi, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ lảo đảo té ngã trên mặt đất.
"Ngươi..."
"Nếu người còn muốn khôi phục lại thì hiện tại mang ta đi luôn, nói cách khác, thời gian quá dài ta cũng không cam đoan linh lực của ngươi còn có thể khôi phục lại." Dập Hoàng chậm rãi cắt ngang lời nói tràn đầy khiếp sợ của Tôn Liên Hoa, hắn không có thói quen lãng phí thời gian.
Tôn Liên Hoa nhìn chằm chằm Dập Hoàng một lúc lâu, cân nhắc lợi hại xong, tâm không cam lòng không muốn xoay người đi ra ngoài.
Nàng còn chưa muốn mất hết linh lực mà mình vất vả tu luyện.
Dập Hoàng đi đến cửa đại sảnh, giơ tay ôm lấy lưng Hạ Hinh Vinh, không cho nàng cử động nhiều, để không bị ảnh hưởng đến vết thương trên người.
Đợi cho đám người Dập Hoàng và Tôn Liên Hoa đi ra khỏi cửa lớn, Thạch Ninh Đỉnh mới nhỏ giọng hỏi Thạch Án Dụ: "Bọn họ là loại người nào?"
"Gặp phải trên đường." Thạch Án Dụ nuốt nước miếng, được rồi, cho dù là hiện tại hắn cũng chưa kịp tỉnh lại từ trong khiếp sợ vì những chuyện trên người Hạ Hinh Viêm.
Không phải năng lực chịu đựng đả kích của hắn kém, mà thật sự chuyện của Hạ Hinh Viêm làm cho người ta đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Trời gần về chiều, Hạ Hinh Viêm hơi ngẩng đầu, đón nắng chiều, có chút chói mắt.
"Dập Hoàng, người định làm gì?" Hạ Hinh Viêm ở trong lòng hỏi Dập Hoàng.
"Đi Tôn gia nhìn xem sao." Dập Hoàng cũng không dấu diếm ý định của hắn, "Không thể giữ lại một cái tai họa ngầm như vậy, nên giải quyết triệt để."
"Ừ." Hạ Hinh Viêm gật đầu, cũng không ngăn cản Dập Hoàng, cho dù Dập Hoàng không động được, sau khi vết thương lành nàng cũng sẽ hành động.
Đi qua mấy con phố, đến trước một tòa nhà to lớn xa hoa. Phú Khắc thành rất lớn, trên đường cửa hàng rất nhiều, dòng người qua lại đông đúc, người đến người đi không vội vã.
Tòa nhà nằm ở vị trí đắt giá nhất Phú Khắc thành, đường vào cửa còn rộng lớn hơn cả ngã tư đường bọn hắn vừa đi qua.
Là một chỗ rất dễ kiếm tiền nhưng cố tình lại không có một cửa hàng nào khác trên cả đoạn dài như vậy, đừng nói là cửa hàng ngay cả người đi đường đều không có, chỉ có một tòa nhà lớn, phía trên cao trên một tấm biển, mặt trên khắc một chữ vàng - Tôn!
Không có trang trí gì khác, một chữ có thể đủ để cho thấy địa vị của Tôn gia bọn họ.
"Tiểu thư, ngài đã trở lại." Cửa lớn vừa mở ra, lão quản gia của Tôn gia đã nhanh chóng đi đến, nhìn đến vài người phía sau Tôn Liên Hoa, nghi hoặc hỏi, "Bọn họ là..."
Tôn Liên Hoa đứng ở lối đi vào, xoay người thở phì phì đối với Dập Hoàng nói: "Đã đến nhà của ta rồi, ngươi nên thực hiện hứa hẹn của ngươi đi."
Dập Hoàng ngẩng đầu nhìn tòa nhà Tôn gia to lớn, khí phái, chậm rãi hơi nhếch môi cười, tay trái giơ lên, ngón tay thon dài chậm rãi chỉ, theo động tác của hắn, nụ cười của hắn trông càng quỷ dị.
Trong núi ở bên ngoài Phú Khắc thành, Hà Hy Nguyên đang loay hoay tìm cây thuốc, thân thể cứng đờ, mạnh mẽ đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía Phú Khắc thành xa xa, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Không có tiếng động, cũng không có thay đổi gì bên ngoài, nhưng chỉ cần là linh thú đều có thể cảm nhận được từ nơi đó truyền đến lực lượng áp bức cường hãn đầy quen thuộc.
Cách xa như thế còn làm cho trong lòng hắn khó chịu, hoảng sợ không thôi.
"Hằng, đây là..." Hà Hy Nguyên khó khăn nuốt nước miếng, liệu có phải hắn cảm nhận sai?
"Đúng vậy, là Dập Hoàng." Đoạn Hằng Nghê lông tơ đều dựng đứng, áp chế khó chịu trong lòng, hắn cũng thật nghi hoặc, Dập Hoàng đang làm gì ở trong thành?
Lực lượng dao động mạnh mẽ như gió lớn lướt qua, linh thú cấp thấp trốn trong núi đều không thể chống cự, đều ngay lập tức bị ngất xỉu.
Đây mới chỉ là sóng lực lượng lan ra đã xa còn có lực ảnh hưởng như thế, bọn họ thật không thể tưởng tượng được, trong thành gặp sự tình gì có thể làm cho Dập Hoàng nổi bão như thế.
"Trở về." Hà Hy Nguyên vội cất hết những dược liệu tìm được, nhanh chóng chạy trở về, sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì với Hạ Hinh Viêm chứ?
Đứng ở ngã tư, Thạch Án Dụ ngây dại, giống như bị người khác làm cho không thể động đậy.
Đừng nói hắn, dân chúng trong thành đều ngây dại, duy trì biểu tình cứng ngắc đứng tại chỗ, trên mặt thể hiện đủ loại biểu tình vặn vẹo.
Đúng vậy, ở ngã tư đường Tôn gia quả thật là không có ai, cho dù Dập Hoàng muốn làm cái gì cũng không ai có thể nhìn đến vì có tòa nhà to lớn Tôn gia che khuất tầm mắt.
Nhưng, nếu tòa nhà Tôn gia to lớn ấy biến mất thì sao?
Vật ngăn trở tầm mắt của mọi người biến mất sẽ thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]