Mùa đông ở Giang Nam luôn ẩm ướt và lạnh giá. Trần Thủy Mặc tự cho là bản thân sợ nóng không sợ lạnh, nên càng muốn giữ phong thái không cần độ ấm, mặc kệ trời có lạnh bao nhiêu cô đều chỉ mặc áo sơ mi, áo len mỏng ở bên trong và khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài chịu đựng. Vì vậy mùa đông lần này vừa đến, cô bắt đầu không muốn ra khỏi nhà. Ngay cả dắt Hổ Tử đi ra ngoài cô cũng không muốn, càng đừng nói đến chuyện dậy sớm chạy bộ.
Mặc dù Phó Vũ Hiên không hài lòng đối với hành vi chơi xấu này của Trần Thủy Mặc nhưng cũng không thể làm gì. Đúng vậy, anh nghĩ lại, mỗi buổi sáng khi trời còn chưa sáng nhìn Trần Thủy Mặc nhắm mắt vùi mình ở trong chăn tội nghiệp lầm bầm: "Thủ trưởng, cho em ngủ thêm năm phút nữa thôi", thì làm sao anh có thể bắt Trần Thủy Mặc thức dậy đây? Vì vậy dưới sự nuông chiều vô hình của tiểu Phó trung tá, Trần Thủy Mặc hoàn toàn bỏ bê việc chạy bộ vào sáng sớm. Hơn nữa cô sớm đã không còn kiên nhẫn tiếp tục tập luyện yoga, đồng chí Trần Thủy Mặc đã hoàn toàn "sa đọa" rồi, mùa đông vừa mới bắt đầu, người đã mập lên vài cân.
Đối với lần này, ngược lại bản thân Trần Thủy Mặc đã nghĩ thông suốt, trước tiên coi như là tích mỡ sống qua mùa đông vậy.
Sau khi biết được chuyện này, Chiêm Nhất Nhất cố tình gọi điện thoại tới cho Trần Thủy Mặc bày tỏ bản thân vô cùng xem thường. Nói cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguong-vong/3148475/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.