Chương trước
Chương sau
Trận đấu Taekwondo biểu hiện của Chúc Kỳ Trinh thật dũng mãnh, một mạch đánh tới một phần hai bán kết, chỉ là ở trận này gặp phải đối thủ mạnh, ba trận tiếp một thắng hai thua không địch lại đối thủ bị thua, bị chặn tại vòng ngoài trận chung kết, cũng kết thúc giấc mộng về cuộc hành trình đến Bắc Kinh thăm người thân của cô.

Sau khi trận đấu kết thúc, Chúc Kỳ Trinh cực kỳ bùi ngùi, lão gia tử rất có thể gây sức ép. Dường như mỗi trận đấu, ông đều huy động nhân lực tới xem thi đấu, còn kéo theo mấy ông cụ thân, nói là tới hô hào trợ uy cho cô, trên thực tế mỗi một người đều là nhàn rỗi sợ chạy tới giết thời gian thôi.

Mỗi lần bọn họ đến, đều làm cho nhân viên làm việc bận rôn loay hoay đến người ngã ngựa đổ, phải đi theo làm tùy tùng hầu hạ, chỉ sợ đám mấy ông cụ này sơ ý một chút lại xảy ra chuyện rắc rồi gì ở phòng thể dục. Bọn họ cũng trở thành đội cổ động viên có số tuổi cao nhất thân phận cao nhất, cũng làm cho Chúc Kỳ Trinh rất không tự nhiên, mình luôn luôn khiêm tốn như vậy, mà đám lão gia tử còn giơ bảng hiệu nói cho người ta mình là ai.

Cho nên, trận đấu còn chưa kết thúc, cả trụ sở quân đội đều đã biết cháu dâu nhà Đông Phương là một cao thủ Taekwondo, có một lần mới vừa bước ra cửa đại viện, thì có một đứa bé đã chạy tới hỏi cô: "Cô ơi, mẹ nói cô là tay đánh nhau cừ khôi, con không nghe lời sẽ để cô dạy dỗ con, cô sẽ đánh con sao?"

Chúc Kỳ Trinh dở khóc dở cười, mình từ lúc nào trở thành tay ác ôn hù dọa trẻ con rồi?

Mẹ của đứa bé đuổi kịp tới nơi, xấu hổ cười với Chúc Kỳ Trinh, ngượng ngùng nói: "Trêu đứa trẻ thôi, chớ để ý a!" Nói xong kéo đứa bé lên xe vội vã lao đi vun vút.

Chúc Kỳ Trinh rất buồn bực, cảm giác mình bây giờ đã là một con cọp mẹ rồi.

Buổi tối tan làm, cô cùng Chung Thành hai người hẹn nhau đi ra ngoài ăn cơm, ở trong một phòng ăn Cảng Thức Trà(1) trang trí không tệ.

(1)Phòng ăn Cảng Thức Trà: bắt nguồn từ Hongkong, bây giờ đã rất phát triển ở đại lục. Phòng ăn Cảng Thức Trà có hình thức kinh doanh giống với cửa hàng ăn nhanh của Tây Âu, dựa vào phí tiêu dùng của quần thể đại chúng làm mục tiêu bán hàng.

"Ông trời kia!" hai tay Chúc Kỳ Trinh ôm lấy má, nhỏ giọng kêu rên, "Anh đều đem thanh xuân cống hiến cho quân đội, lại không cho ta cái gì. . . . . . Không công bằng a!"

Chung Thành ngồi đối diện cười ha ha, "Thất Thất, lúc nào mà trở nên tương tư thành họa như vậy rồi?"

Chúc Kỳ Trinh thần thần bí bí nói: "Đông Phương Càn nhất định có luyện Phục Hổ Quyền(2),con cọp mẹ tớ đây bị hạ thấp rồi."

(2)Phục Hổ Quyền hay còn gọi là Hàng long phục hổ quyền, là một trong những loại võ thuật ưu tú của dân tộc Hán, thuộc về quyền đạo Trấn Sơn của núi Võ Đang, người tập võ đạo núi Võ Đang tăng thêm năng lực. Dùng tay là chính, dùng chân là phụ. Cách luyện tập chủ yếu có: Đới Thủ (dùng tay),Xung Quyền, Phản Thối (dùng chân phản lại),Tam Liên Thủ. Không những có công hiệu cường thân kiện thể, lại có tác dụng phòng thân.

Chung Thành phì cười, "Chúc Kỳ Trinh, có cậu hình dung mình như vậy sao? Cậu thật là hết thuốc chữa."

"Hm, cậu không phải cũng bị anh trai tớ hạ thấp rồi! ?"

Chung Thành sửng sốt, xệ mặt xuống, "Đừng đoán mò, bọn tớ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường. Cậu còn để tớ ở công ty đợi nữa hay không?"

Chúc Kỳ Trinh cười hắc hắc, "Vậy chúng ta nhẹ nhàng nói, mau thành thật khai báo, cậu với anh tớ xảy ra chuyện gì?"

Chung Thành vẻ mặt ảm đạm, ngắm nghía thìa súp trước mặt, yếu ớt mở miệng nói: "Thật sự không có chuyện gì, không tin đi hỏi anh cậu đi."

"Lừa gạt ai hả?" Chúc Kỳ Trinh hoàn toàn không tin lời nói của cô, "Tết cậu quay về sớm như vậy làm gì? Không phải mùng bảy mới đi làm sao? Người nào ở Quầy kế toán à?" Sau Tết đi làm, Chung Thành cực kỳ vội, đi công tác chừng mấy ngày, sau khi trở lại cũng không thấy tăm hơi đâu, cũng không biết đang bận cái gì. Hỏi anh trai lúc nào cũng nói đây là công việc thuộc bổn phận của Chung Thành, kêu cô đừng quản.

Cô nghĩ, dù thế nào thì người ta cũng là đang kiếm tiền vì nhà mình, dâng hiến cả tuổi thanh xuân bán mạng như vậy, mặc dù mình đau lòng, nhưng cũng không thể kêu cô đừng làm nữa sao? Thời gian rất lâu sau lại để quên mất chuyện này, vẫn chưa hỏi cô ấy hôm đó tại sao lại vội vã từ ghế lô quầy kế toán chạy đi.

Chung Thành uống một ngụm trà sữa, căm giận bất bình nói: "Còn không phải là cái ông anh trai địa chủ nhà các cậu đó, một ngày một đêm sai bảo tớ, ức hiếp như sợ không trông thấy tớ rảnh, mùng hai đầu năm mới đã gọi tớ quay lại tăng ca rồi."

"Mùng hai đầu năm?" Chúc Kỳ Trinh không hiểu, "Không phải chứ? Đầu năm anh hai ra nước ngoài du lịch mà..., anh ấy còn gọi cậu quay về tăng ca?"

Chung Thành cười tự giễu, ra nước ngoài du lịch? Anh ta tận mấy ngày liền đem mình làm cái bia bắn súng.

"Chung Thành? Chung Thành?" Chúc Kỳ Trinh khua khua tay trước mặt cô, thấy cô lấy lại tinh thần, kỳ quái hỏi: "Nghĩ gì thế? Sao mất hồn thế?"

"A, không có gì. Đúng rồi, cậu với Đông Phương Càn sao rồi?" Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Chúc Kỳ Trinh suy nghĩ một chút nói: "Hỏi cậu nha, cậu nói một người gửi tin nhắn đặc biệt chậm, chậm đến mức để cho người khác phát điên, hơn nữa còn cũng không có dấu câu, cậu bảo đây có phải biểu hiện không muốn quan tâm người khác?"

"Không muốn quan tâm người khác thì trực tiếp không trả lời luôn, còn để ý dấu chấm câu làm gì."

"Vậy. . . . . . Vậy tại sao anh ấy lần nào cũng như vậy. . . . . ." Chúc Kỳ Trinh buồn bực tự lẩm bẩm.

Chung Thành nhìn cô, mặt nghiêm túc hỏi: "Là Đông Phương Càn?" Thấy cô gật đầu, Chung Thành vẻ mặt tà ác cười, "Liên Trưởng tiên sinh nhà các cậu nhất định là người không biết gửi tin nhắn."

Chúc Kỳ Trinh lại càng không hiểu: "Không phải chứ? Giờ này còn có người không biết gửi tin nhắn? Anh biết lên mạng gõ chữ a? Làm sao có thể không biết gửi tin nhắn?" Nói tới đây, cô đột nhiên trông thấy bóng dáng Chúc Giác Trinh đang đi hướng về phía mình, vì vậy vội vàng vẫy tay cười, "Anh!"

"Tiểu quai, thật trùng hợp." Chúc Giác Trinh đi tới trước mặt, cười không ngớt nói.

"Chúc tổng!" Chung Thành đứng lên, sắc mặt không được tốt chào hỏi.

"Anh, anh cũng tới đây ăn cơm?"

"Ừ, hẹn mấy khách hàng." Nói rồi quay đầu nhìn về phía Chung Thành, "Đều là một vài khách hàng quan trọng, còn có mấy người ở cục xây dựng, cô đi cùng với tôi chứ!"

"Chúc tổng thật sự là hẹn khách hàng?" Chung Thành hiện tại vô cùng hoài nghi tính chân thực trong lời nói của hắn.

Chúc Giác Trinh cau mày nhìn về phía cô, "Đây là thái độ gì của cô vậy?"

"Thật xin lỗi, Chúc tổng. Bây giờ là thời gian tan ca, tôi đã liên tục làm việc tăng ca hai tuần lễ rồi, bây giờ tôi cần nghỉ ngơi."

"Vậy cô liền xách túi về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong Chúc Giác Trinh cười nhạt cũng không quay đầu lại mà đi về khu ghế lô.

Chúc Kỳ Trinh thấy không hiểu ra sao, bình thường anh trai ôn hòa đây là thế nào? "Anh, anh. . . . . ."

"Tiểu quai, " Chúc Giác Trinh chợt xoay người ngắt lời cô, "Đây là chuyện làm ăn, hi vọng em không muốn nhúng tay vào." Sau đó liếc mắt một cái như cảnh cáo về Chung Thành, quay đầu đi mất.

Trong lòng Chúc Kỳ Trinh mơ hồ lo lắng, mới vừa nãy còn suy đoán Chung Thành với anh trai có gì đó, nhưng nhìn tình hình này dường như không giống a?"Chung Thành. . . Cậu đắc tội anh tớ rồi hả ? Anh ấy sao mà hung dữ thế?"

Chung Thành cắn môi dưới, nhìn bóng lưng Chúc Giác Trinh thần sắc đau thương, ngừng một lát, cô cố làm vẻ thoải mái mà nói: "Sợ muốn đem hết khả năng bóc lột da cái thân công nhân tớ đây, tớ không chơi hết hắn thề không bỏ qua! Thất Thất, tớ mệt muốn chết, cậu phải gọi cho bố mẹ tớ gửi chút tiền trợ cấp đi."

Chúc Kỳ Trinh sốt ruột, "Chung Thành. . . . . . Có phải cậu với anh tớ có hiểu lầm gì không? Anh ấy không phải là người như thế a?"

"Thất Thất, anh cậu tuyệt đối là người đội lốt sói, ăn con dê non tớ đây đến cả xương cốt cũng nuốt vào." Nói xong cô bực tức chạy chậm đuổi theo về hướng Chúc Giác Trinh đi.

Trên đường trở về, Chúc Kỳ Trinh nghĩ mãi không ra Chung Thành cuối cùng với anh trai là thế nào, tại sao anh trai luôn ôn hòa hôm nay nhìn lại lạnh lùng hà khắc tuyệt tình như vậy?

Về đến nhà, cũng không muốn tắm, cô liền nằm lỳ ở trên giường gửi tin nhắn cho Đông Phương Càn nói tối nay Chung Thành với anh trai có gì đó không đúng.

Thời điểm gần đây tới nay, việc cô thường xuyên làm nhất chính là gửi tin nhắn cho Đông Phương Càn, mặc dù có lúc gửi vài tin mới có thể nhận lại một cái, hơn nữa lại còn không có dấu câu, câu trả lời giản lược, nhưng cái này cũng không làm trở ngại hứng thú gửi tin nhắn của cô.

Cô phát hiện phương thức liên lạc bằng tin nhắn, có thể khiến cô quên đi giọng điệu và vẻ mặt của Đông Phương Càn, thường lấy giọng điệu trong ảo tưởng của mình ra để đọc tin nhắn của anh, điều này khiến cô thường xuyên cảm thấy Đông Phương Càn có lúc cũng sẽ rất dịu dàng, có lúc cũng sẽ rất hài hước.

Cô luôn là thao thao bất tuyệt kể với Đông Phương Càn chuyện vui trong ngày, hoặc là chỉ đơn giản báo cáo cả nhà già trẻ, bao gồm cả tình hình sinh hoạt của cô giúp việc và Tiểu Vương. Đông Phương Càn mặc dù luôn là rất lâu mới trả lời một tin, có lúc phải trước khi đi ngủ mới trả lời, nhưng mà đối với tất cả vấn đề của cô, anh cũng sẽ liệt kê từng cái ra, trả lời đơn giản, hoặc là nói ra quan điểm của mình, mặc dù phần lớn thời gian đều là các loại giọng điệu "Ừ" "À" "Vậy sao" ..., nhưng ít ra đều không hề chán ghét hay phiền muộn trả lời, đây không phải là khích lệ cô tiếp tục gửi sao? Cô thường xuyên nghĩ như vậy.

Chúc Kỳ Trinh nhớ lại lời Chung Thành nói lúc tối, nếu như anh không muốn quan tâm mình thì cũng không trả lời. Đúng vậy đúng vậy, Đông Phương Càn tuyệt đối làm được chuyện như vậy!

Nghĩ tới đây, trong lòng chợt vui sướng, vì thế lại nhấc điện thoại lên tiếp tục gửi tin: Đông Phương Càn, có phải là anh không biết nhắn tin?

Suy nghĩ một chút lại tiếp tục bổ sung một tin: phải nói thật, lấy danh nghĩa của Đảng nói ra!

Đợi cực kỳ lâu, lâu đến nỗi cô tắm xong ra ngoài, tin nhắn của Đông Phương Càn như đúng hẹn mà tới: "1 anh trai em là người trưởng thành em bớt can thiệp vào 2 không đáng trả lời 3 nhất thiết phải nói gì em chưa nói rõ ràng nên câu hỏi không có hiệu lực về sau đừng lấy Đảng ra lừa dối người chồng em anh đây chính là Đảng viên cộng sản"

Chúc Kỳ Trinh nằm ở trên giường thở một hơi xem tin nhắn mấy lần, miệng lẩm bẩm: "Không đáng trả lời. . . . . . Không đáng trả lời" cô cười ha ha vui vẻ, tưởng tượng thấy Đông Phương Càn sau khi nhận được tin nhắn len lén chạy sang một bên, mồ hôi trán vã ra bộ dạng khó khăn gửi tin trả lời, tâm tình tựa như sợi bông bình thường mềm mại trôi lơ lửng trong không trung, chút nhột nhột, chút ngọt ngào. . . . . .

Cô trở mình ôm lấy "Tiểu Hùng" , bắt đầu nhanh chóng ấn phím soạn tin nhắn: "Mặt cá ươn, anh thế mà lại không biết gửi tin nhắn? Ha ha ha ha, còn chuyện gì anh không biết nữa? Ha ha ha ha. . . . . ." Sau khi gửi tin nhắn, cô ngây ngốc vui sướng, hướng về phía"Tiểu Hùng" vừa cấu véo vừa hôn, cho đến khi cười mệt, vẻ mặt dần dần thu lại, cô nằm ngửa ở trên giường, lấy điện thoại di động ra từng chữ từng chữ nghiêm túc gõ lên khung tin nhắn mới: "Đông Phương Càn. . . . . . Đông Phương Càn. . . . . . Đông Phương Càn. . . . . . Đông Phương Càn. . . . . . Đông Phương Càn. . . . . ."

Cô không biết mình rốt cuộc đã gõ bao nhiêu dòng Đông Phương Càn, nhưng dường như mỗi lần gõ tên của anh, chính là một tiếng gọi đối với anh, nhìn chữ Đông Phương Càn tràn đầy màn hình, Chúc Kỳ Trinh do dự, anh nhìn thấy sẽ nghĩ sao?

Không quan tâm nữa, muốn nghĩ gì thì nghĩ. Ngón cái dứt khoát nhấn một cái, tin nhắn gửi đi rồi, truyền đến thủ đô xa ngàn dặm, không biết thông qua làn sóng điện từ như thế này, lúc dòng chữ truyền trong không trung, liệu có còn biểu đạt chính xác ý mình nữa không?

Lần này, tin nhắn trả lời của Đông Phương Càn quay lại rất nhanh, phía trên chỉ có ba chữ ngắn gọn, còn lần đầu tiên thêm dấu câu: Chúc Kỳ Trinh!

"A ——!" Cô cắn Tiểu Hùng kìm lòng không được mà hét ầm lên.

Trông thấy dòng tin trả lời, phòng tuyến của cô sụp đổ trong nháy mắt, tất cả nỗi nhớ nhung đến đỉnh điểm. Chưa bao giờ biết tình yêu đến sẽ mãnh liệt như thế, chưa bao giờ biết nhớ nhung sẽ khổ cực trêu người như thế. . . . . .

Thì ra, tình yêu không phải là cái duy nhất, không phải đã yêu rồi thì sẽ không yêu nữa…

Đông Phương Càn, người đàn ông này ban đầu mình liều chết chống cự, hôm nay lại gọi mình như thế muốn ngừng mà không được!

Đông Phương Càn, kháng cự anh, có phải là em sai không? Yêu anh thì sao? Cũng là lỗi của em? Nếu như là, em nguyện ý đâm lao phải theo lao. . . . . .

Cô ôm thật chặt Tiểu Hùng, còn không ngừng vung quyền trước mặt nó, "Mặt cá ươn, em gọi anh không quay về, em kêu anh giả bộ tàn khốc với em! Mặt cá ươn. . . . . . Mặt cá ươn. . . . . ." Cô càng đánh càng hăng say, càng mắng âm thanh lại càng yếu, cuối cùng bỗng chốc thét lên một tiếng, trở mình hung hăng đè lên nó, vùi cả đầu trong đó, phát ra giọng buồn buồn, "Đông Phương Càn, em rất nhớ anh. . . . . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.