Người ta công bố người yêu với gia đình như thế nào cô không biết. Chứ riêng cô chỉ có ba chữ: Loạn cào cào.
“Ôi! Chờ đợi bao năm giờ mới thấy mặt cô con dâu Út. Khánh Linh, bác cảm ơn con đã thương con trai bác!” Mẹ anh chưa gì đã sùi sụt vì cảm động.
Ba anh vui, cười không khép được miệng. Ông dặn con trai: “Có người yêu trẻ đẹp, hiền lành phải biết quý trọng và biết giữ. Con đừng ham kiếm tiền mà bỏ bê con bé. Để con bé buồn nó đá thì đừng về nhà ăn vạ. Tao với mẹ mày bó tay.”
Hàn Lâm mặt mày rạng rỡ. Ôm lấy eo cô nói với ba mẹ: “Con sao nỡ để vợ con buồn!”
Ba người cùng phe lại cười vang lên. Chợt chị dâu anh mặt mày xanh như tàu lá chuối lao vào.
“Ba mẹ…thằng Bom…thằng Bom…nó trèo cửa sổ… bỏ đi rồi!” Chị dâu anh bật khóc đưa cho ba mẹ xem tờ thư từ biệt.
Nụ cười lập tức đông khô. Niềm vui hóa thành buồn bã. Cả nhà dáo dác: “Tỏa ra đi tìm thằng bé ngay! Càng nhanh càng tốt!”
Khánh Linh không khỏi bàng hoàng. Cô hoảng hốt cùng mọi người đi tìm Thiên Hải.
“Em về nghỉ ngơi đi! Ở đây có anh rồi!” Trước khi lên xe, Hàn Lâm vén lại mái tóc cho cô, dặn dò.
Không muốn anh lo. Khánh Linh gật đầu. Cô nhìn anh đôi mắt lao xao bao điều muốn nói…Nhưng ở thời điểm thực tại không thích hợp đành nuốt ngược vào trong, khẽ cười cho anh yên tâm: “Anh nhớ cẩn thận!”
“Anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-la-avatar/3449815/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.