Đứng ở cửa cảnh cục, Kiều Mạch đột nhiên có một loại cảm giác dường như anh đã đi qua mấy đời vậy, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, đặc biệt là hôm nay, buổi sáng cách đây có vài phút thôi, anh sờ sờ trán của mình, cảm thấy bệnh của mình chắc cũng sắp khỏi rồi đấy.
Hẳn là bị dọa đến mức khỏi bệnh, Kiều Mạch nghĩ, quay đầu nhìn lướt qua Cố Nhan Tân.
Vừa rồi tên đó bị phát bệnh ở nhân cách thứ mấy vậy? Mỗi ngày như thế đoán chừng cũng phải mỏi mệt lắm, có thể nhắc nhở một câu trước khi online không vậy?
Tựa hồ cảm giác được Kiều Mạch đang đánh giá mình, Cố Nhan Tân theo bản năng nâng tay lên nhìn nhìn, lại phát hiện mình không đeo đồng hồ, hắn đành phải buông tay nói: “Không cần đoán, là tôi.”
Kiều Mạch:……
Xem ra anh đoán không sai, kẻ vừa mới hôn mình hẳn là chủ nhân cách, lại còn dùng cái khẩu khí như thể chuyện hắn vừa làm không hề liên quan gì đến hắn vậy, vừa mới đảo mắt đã lập tức phủ nhận ư?
Kiều Mạch nhịn không được sờ sờ môi, xúc cảm trên môi đến tận bây giờ vẫn còn lưu lại chưa tiêu tan, so với anh, bờ môi của hắn tựa hồ mềm mại không ít, làm anh sinh ra một loại cảm giác thực không tồi.
Anh lại liếc mắt nhìn Cố Nhan Tân một cái, sau đó dần dần ném bay suy nghĩ của mình.
Cố Nhan Tân ngồi thẳng tắp, trên mặt là biểu cảm có chút nghiêm túc và lạnh nhạt, cằm nâng lên, đường cong căng chặt, không hề cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-deu-mac-benh-than-kinh/63/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.