Lần cuối cùng Trác Tuấn Vũ ở nhà là thời điểm một năm trước.
Lúc ấy anh và cậu ta ở trong cùng một căn phòng nhỏ ngồi đối mặt nhau, cũng giống như hiện tại vậy, hai người ngồi cách một chiếc bàn, ngồi đối nhau, có không khí trầm mặc lan tràn.
Luật sư Cố Nhan Tân đã ở bên ngoài đợi trong chốc lát, cảnh sát Lý đưa theo hắn đi ra ngoài làm thủ tục. Mà hiện tại, trong phòng chỉ cón Kiều Mạch và Trác Tuấn Vũ, đối diện với tình nhân cũ chia tay đã lâu, trong lòng Kiều Mạch suy nghĩ cuồn cuộn, cuối cùng vẫn bình tĩnh.
Kiều Mạch mở miệng hỏi: “Cậu rời bệnh viện từ khi nào?”
Trong mắt Trác Tuấn Vũ hiện ra ra nét cười, cậu ta thật sự không nghĩ tới Kiều Mạch còn nói chuyện vớ mình, cậu ta đã nghĩ đến rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, hoặc trách cứ, hoặc chửi rủa, hoặc lạnh nhạt và bỏ đi, lại không ngờ đối phương lại mở miệng với mình.
“Được một khoảng thời gian rồi.” Trác Tuấn Vũ nhanh chóng trả lời.
Kiều Mạch dừng một chút: “Cậu có liên hệ với người nhà không?”
“Đã từng.”
Bộ dạng thản nhiên ấy của đối phương làm Kiều Mạch không biết mở miệng như thế nào, anh không biết Trác Tuấn Vũ theo như cậu ta trả lời là có ý gì, là chỉ chuyện cậu ta sau xuất viện vẫn luôn theo dõi anh ư.
Tựa hồ biết trong lòng Kiều Mạch bây giờ nghĩ đến cái gì, Trác Tuấn Vũ lại bổ sung một câu: “Lúc em xuất viện thì bọn họ tới đón em.”
Những lời này nói ra cũng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-deu-mac-benh-than-kinh/62/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.