Vừa mới ăn cơm sáng xong không lâu, Cố Nhan Tân đã gọi điện thoại đến cho anh.
Mấy ngày qua đối phương gọi điện thoại khá nhiều, cơ hồ một ngày một cuộc.
Kiều mạch chuyển được điện thoại.
“Kiều Mạch.”
“Ừ?”
Cố Nhan Tân hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Tôi đang đọc sách.”
Thanh âm Kiều Mạch có chút lười nhác, Cố Nhan Tân thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng điệu của đối phương lúc này có lẽ đang chống cằm lười biếng nói chuyện, nhất định siêu cấp đáng yêu.
“Sách gì?” Cố Nhan Tân tiếp tục hỏi.
“Nghệ thuật trồng hoa.”
Bên kia điện thoại xôn xao một tiếng, anh dường như đang lạt một tờ sách.
Cố Nhan Tân hỏi: “Vì sao đột nhiên muốn đọc loại sách này?”
Hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải gọi cho Kiều Mạch một cuộc điện thoại, ban đầu là chỉ muốn xác thực xem anh có thực sự đồng ý giúp mình không, hắn không có cách nào nên chỉ có thể gọi điện thoại, nhưng là dần về sau, hắn hình như là dưỡng thành thói quen, thích nghe thanh âm đạm mạc của Kiều Mạch, trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái.
Cùng anh nói chuyện là một cách giúp mình thoả mái nhất.
“Học thôi.” Kiều Mạch lại lật một tờ, “Từ chức ở nhà cũng không có chuyện gì làm.”
“Nếu cậu cảm thấy nhàm chán, có thể đến đây trò chuyện với tôi.”
Bên kia Kiều Mạch cười khẽ một tiếng: “Không cần, tôi chuẩn bị tìm việc.”
“Việc gì?”
Kiều Mạch nghĩ nghĩ: “Tìm việc tương đối nhẹ nhàng, bầu không khí tốt một chút.”
Cố Nhan Tân vẫn luôn ở bệnh viện, nhưng cũng nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-deu-mac-benh-than-kinh/52/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.