Nằm ở trên giường, Kiều Mạch lăn qua lộn lại ngủ không được.
Anh nhớ tới buổi sáng lúc cùng Nguyễn Thanh đi thăm Cố Nhan Tân, thời điểm bọn họ nói chuyện để lộ ra đôi câu vài lời.
—— Ngài Cố, y…… Thật sự là nhân cách phân liệt……
Những lời này sau lưng ẩn chứa ý tứ gì Kiều Mạch không thể không biết, Cố Nhan Tân lúc trước căn bản không phải tinh thần phân liệt, hoặc nói, Cố Nhan Tân lúc trước căn bản không điên, là bị Nguyễn Thanh sử thủ đoạn ép điên.
Trách không được lúc trước lúc Cố Nhan Tân bị bắt từ công ty ra luôn miệng nói sẽ không bỏ qua cho Nguyễn Thanh, hoá ra sau lưng đều là Nguyễn Thanh làm trò quỷ.
Hiện tại bày ra ở trước mặt Kiều Mạch chính là một lựa chọn khó khăn.
Anh hoặc là tiếp tục giả câm vờ điếc làm bộ không biết chuyện này, hay là nỗ lực cứu Cố Nhan Tân ra đây?
Kiều Mạch lấy từ dưới gối ra một tờ giấy, cau mày đau khổ suy tư.
Anh về đến nhà mới phát hiện ra tờ giấy, ở trên chỉ viết hai chữ: Cứu tôi.
Thực rõ ràng là Cố Nhan Tân đang cầu cứu, nhưng làm anh kinh ngạc chính là, anh từ đầu tới đuôi cũng không biết tờ giấy này là khi nào y chạy đến nhét vào bên trong túi tiền mình, anh thậm chí còn không biết là khi nào Cố Nhan Tân tiếp cận mình.
Xem ra tính cảnh giác của anh vẫn còn quá kém.
Kiều Mạch trở mình, lại đặt tờ giấy nhét vào phía dưới gối.
Đến tột cùng phải như thế nào làm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-deu-mac-benh-than-kinh/41/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.