Buổi sáng mơ mơ màng màng dậy lại ngửi được một cỗ hương, Kiều Mạch còn chưa tỉnh táo, liền nghe thấy bụng mình ục ục kêu vang.
Cửa phòng ngủ được đóng kín, ngăn cản thanh âm, lại ngăn cản không được mùi thức ăn, Kiều Mạch ở trên giường lăn lộn mấy cái, nhịn không được đi theo mùi hương đi ra ngoài.
Đinh Thu Vinh ở trong bếp bận rộn, trên người chỉ mặc một bộ đồ mỏng (đồ ngủ đấy! Không có ý câu nhân),Kiều Mạch như du hồn mơ mơ màng màng đi qua, từ phía sau ôm eo hắn, lười biếng đem đầu mình đặt ở trên vai hắn.
“Dậy rồi?” Đinh Thu Vinh nói nhưng động tác tay không dừng.
“Ừ.”
Đinh Thu Vinh vặn vẹo đầu, dùng khuỷu tay đẩy anh: “Mau đi đánh răng.”
“Ừm.” Kiều Mạch chậm rì rì buông tay, xoay người đi đánh răng.
Anh mới vừa tỉnh ngủ, cảm giác đầu mình có điểm không minh mẫn.
Chờ đến đánh răng xong, rửa mặt xong, lúc sau, mới xem như hoàn toàn tỉnh táo, ngồi trên sô pha, Đinh Thu Vinh đã làm xong bữa sáng.
Trên bàn cơm chén đũa đã dọn xong, cháo gạo kê, trứng chiên và bánh, bên tay phải còn đặt một ly sữa bò ấm áp, có thể nói là đảm đang vô cùng.
Kiều Mạch uống một ngụm sữa bò, cảm thấy mình lại bị Đinh Thu Vinh dưỡng rồi, sớm hay muộn dáng người sẽ biến dạng.
“Không ăn được à?” Nhìn Kiều Mạch ngơ ngác nhìn đĩa đò ăn cua mình mình, Đinh Thu Vinh một bên lấy cho bản thân một bát cháo, một bên hỏi.
Kiều Mạch lắc đầu.
Đinh Thu Vinh cười cười, ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-toi-deu-mac-benh-than-kinh/34/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.