Xấp xỉ một tuần trôi qua, quá trình thiết kế trang sức của đôi trẻ dần hoàn thiện. Nhờ sự giúp sức của Lâm Tuyết mà Cảnh Duệ đã nhận được cái gật đầu duyệt bản phác thảo của chủ tịch Dương. Thêm vào đó, bài kiểm tra của cô cũng xuất sắc đạt điểm cao trong lớp.
Thời gian giúp cho những vết sẹo trên cơ thể của Cảnh Duệ dần lành lặn, một số cái biến mất, một số vẫn còn lưu lại trên da nhưng rất mờ.
Im hơi lặng tiếng để mặc những tin đồn nhảm đã lâu, lần này Cảnh Duệ quyết sẽ “mượn gió bẻ măng”, tận dụng bữa tiệc lớn của nhà họ Dương để xây dựng một hình ảnh mới.
…----------------…
Căn nhà rộng lớn thế mà lại im ắng đến lạ thường. Trời đã tối sầm, quản gia thấy tất cả công việc đã xong liền cho người làm đi về như thường lệ.
Người đàn ông lớn tuổi này đã sống ở đây khá lâu. Tuy không trực tiếp làm nhưng việc nhà đều do một tay ông sắp xếp, thay chủ tịch Dương quán xuyến mọi thứ trong gia đình. Cũng có thể nói đây là người “bảo mẫu” thân cận nhất của hai đứa con trai.
“Cạch”
Quản gia vừa bước lên tầng thì đúng lúc thấy cánh cửa phòng Cảnh Duệ được đóng lại. Điều này đặt ra một dấu chấm hỏi rất lớn trong đầu ông. Cậu cả thường xuyên không về nhà vào giờ này. Hơn nữa, lúc nãy dưới tầng trệt còn không chạm mặt. Làm sao có thể lên phòng được?
Thắc mắc một hồi, quản gia quyết định gõ cửa:
- Cậu Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3491943/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.