Hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ thì Phó Thụy bước xuống cầu thang. Anh khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng muốt vô cùng lịch sự.
Phó Thụy đến bên ghế sô pha, móc bóp lấy ra tờ tiền có giá trị lớn nhất rồi đưa cho Lâm Tuyết:
- Nè, dẫn bạn đi ăn trưa đi.
- Tụi em ăn trên trường rồi với về nhà á anh hai.
- Vậy mời bạn ly trà sữa. Đừng để khách đến nhà phải ngồi không như thế.
Cũng may là Phó Thụy không để bụng chuyện gây lộn lúc sáng. Anh ra cửa, vừa đeo giày vừa dặn dò:
- Đúng rồi, tối nay anh phải đi họp báo ở xa, kết thúc khá muộn nên sẽ ngủ lại khách sạn. Em tự kiếm gì ăn rồi khóa cửa nẻo cẩn thận trước khi đi ngủ. Ở nhà bày bừa ra thì nhớ dọn, nhớ học bài nữa.
Chẳng biết anh ấy đã dặn chuyện "họp báo" bao nhiêu lần rồi. Lâm Tuyết gật gật như thói quen chứ chả biết có lọt vào tai được chữ nào không. Đợi đến khi Phó Thụy ra khỏi nhà, cô mới thở dài than vãn:
- Haizz, cậu thấy chưa? Tin đồn ông già đó khó tính là sự thật đó!
Ai ngờ phản ứng của Phượng Vũ lại hoàn toàn trái ngược với những gì Lâm Tuyết tưởng tượng. Đôi mắt long lanh của cô bạn ngập tràn sự ngưỡng mộ:
- Uầy, anh ấy tốt thật!
- H-Hả?
- Cậu xem, không những cho tiền mà còn quan tâm lo lắng cho cậu nữa. Ôi, người gì đâu vừa đẹp vừa hát hay, lại còn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3461845/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.