Trên trường học, Lâm Tuyết cứ hậm hực trong người. Đã thế, chiếc móc khóa hình ca sĩ Phó Thụy còn bị mấy bạn cùng lớp nhìn thấy. Họ thi nhau khen Lâm Phó Thụy, nào là đẹp trai, hát hay, lúc nào cũng điềm đạm. Còn nói rằng cô em gái nào đó của anh chắc hẳn phải may mắn lắm.
Điều này làm Lâm Tuyết cay càng thêm cay. Cô muốn hét lên cho họ biết, thực ra Phó Thụy là một ông già khó tính, nghiêm khắc và sạch sẽ quá mức. Đúng là không thể ưa nổi, đối với Lâm Tuyết, ai làm chị dâu của cô chắc hẳn phải là con cưng của thần xui xẻo.
...----------------...
Hôm nay, Lâm Tuyết và Phượng Vũ đều không có tiết buổi chiều nên đã hẹn nhau đi ăn trưa rồi cùng về nhà của Lâm Tuyết chơi.
Tiết trời đã chớm đông nên nắng không còn quá nóng. Các đám mây vươn mình ôm trọn lấy ông mặt trời, tạo ra một bóng râm lớn trên mặt đất.
Trên đường đi bộ về, Lâm Tuyết vừa bước vừa phác thảo gì đó trên sổ vẽ. Điều này khiến Phượng Vũ cười như được mùa:
- Ha ha ha! Công nhận dân thiết kế như cậu có nhiều deadline phải chạy quá. Đi đâu cũng chăm chỉ! Ngưỡng mộ thật đó!
- Trời! Ngưỡng mộ cái khỉ gì! Tớ vẽ xong cái này còn phải làm bài tập của mấy giáo viên khác! Mệt chết! Cậu thích thì vẽ hộ tớ đi này!
- Ây ya, làm cậu thất vọng rồi. Sinh viên kinh tế như tớ chỉ biết tính toán thôi!
Hai cô gái nhỏ vừa đi vừa vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3461844/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.