Buổi nói chuyện diễn ra suôn sẻ, ít ra thì đối với Phó Thụy là vậy. Sau khi đưa Lâm Tuyết về nhà, anh lại phải vội chạy đến trường quay. Công việc tuy bận rộn nhưng dưới sự giúp sức của bố nuôi, mọi chuyện rất thuận lợi.
Bố nuôi vốn đứng đầu công ty lớn trong ngành giải trí. Năm đó, ông vừa cô đơn vừa lạc lõng, cũng may là ông nhìn thấy tài năng tiềm ẩn trong Phó Thụy. Ngay lập tức, ông làm thủ tục nhận con nuôi, nhận hai đứa trẻ mồ côi và chăm sóc chúng từng ngày. Nhờ sự chống lưng của bố nuôi, không một ai trong giới giải trí dám đụng đến Phó Thụy. Nếu không có ông, Lâm Tuyết và Phó Thụy bây giờ chỉ là 2 đứa oắt con đầu đường xó chợ.
Khi anh trai rời đi, Lâm Tuyết lại ở nhà một mình. Người ta thường nói “rảnh rỗi sinh nông nỗi“. Khi cô không có gì làm lại đâm ra nhớ về Dương Cảnh Duệ. Nhưng Lâm Tuyết lại không dám liên hệ với số máy của anh ta. Ai mà biết được người này có ý đồ gì không? Hắn ta có nhiều tiếng xấu thế kia mà.
Đắn đo mãi Lâm Tuyết cuối cùng cũng nghĩ ra cách, cô quyết định mò đến tiệm net hôm trước để gặp Cảnh Duệ. Trước khi trao đổi phương thức liên lạc, tốt nhất là nên nói chuyện thêm vài lần.
(Truyện chỉ được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).
Trời tối khá trễ, cô gái nhỏ một mình mò đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3461838/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.