Vài ngày lại trôi qua, tiết trời dần trở lạnh. Lâm Tuyết vẫn không dám liên hệ với số máy trong tờ giấy. Dù sao thì việc dây dưa với kẻ có tai tiếng như vậy sẽ khá là rắc rối.
Tối đến, Lâm Tuyết nằm trên sô pha, cô mặc một bộ đồ ngủ bông hình thú để giữ ấm cơ thể. Ti vi mở tiếng rất to và đồ ăn vặt thì đầy trên bàn. Phải nói là trong cái tiết trời se se lạnh này, được nằm trong nhà, vừa ăn vừa xem ti vi là cảm giác tuyệt vời nhất.
Nhưng xui xẻo cho cô, hôm nay Phó Thụy về nhà sớm. Mới 6, 7 giờ anh đã mở cửa khiến Lâm Tuyết trở tay không kịp. Cô ngồi bật dậy tắt ti vi, nuốt vội miếng bánh rồi lúng túng hỏi:
- A-Anh hai hôm nay không đi làm tới khuya nữa sao!?
Đúng như dự đoán, Phó Thụy nhìn thấy nhà cửa bừa bộn liền cau mày. Anh cởi mũ và khẩu trang ra rồi gằn giọng:
- Không về sớm thì làm sao bắt được đứa lười như em?
- Hic, có lười đâu... em bày đồ ra nhưng lần nào ăn xong cũng dọn sạch sẽ mà.
Định cãi tiếp nhưng thấy ánh nhìn của anh trai đáng sợ quá, Lâm Tuyết đành đứng khỏi ghế:
- Được rồi để em dọn...
Phó Thụy đẩy nhẹ chiếc mắt kính rồi bất lực nói:
- Haizz... Không cần đâu. Để đó anh dọn cho. Lên lầu thay đồ đi.
Nhìn xuống bộ quần áo hình thú bông xù của mình, Lâm Tuyết lí nhí trong cổ họng:
- Hay thật... Giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-so-hai-anh-trai-so-mot/3461837/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.