Khi sắc trời dần sáng, cả vùng đất vẫn chưa tỉnhgiấc từ trong bóng tối, Xảo Nhi cũng không thể đi vào giấc mộng. Cô mở cửa nhà.Địa thế nơi này tương đối cao. Nhà gỗ không có cửa sổ, may là tọa bắc hướngnam, nên ánh sáng vừa đủ, quanh năm mát mẻ. 
Thật ra thì nghĩ cũng đúng, có ai thấy cương thimở cửa sổ ở mồ của mình sao? 
Xảo Nhi không nhớ mình bị bắt đến ở chung với MắtXanh đã bao lâu. Nhưng từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên, vào ban ngày côkhông cần ở bên cạnh nó. 
Đêm qua, nó dẫn cô đến bờ biển, đã nói cho côbiết nó đi chỗ nào. Xảo Nhi đi ra khỏi nhà gỗ, xuống bãi cát, ngồi trên bờ biểnrun run, lan man nghĩ xem giờ phút này nó hẳn là chìm ở dưới đáy biển. 
Vào mùa đông, mặt trời mọc chậm mùa hè một chút,ánh sáng ấm áp chiếu trên mặt biển, từng lớp sóng xanh ánh vàng, mênh mông xaxăm hùng vĩ. 
Xảo Nhi ôm đầu gối ngồi ngơ ngẩn trên bờ cát rấtlâu. Rốt cuộc, cô ôm một bình nước biển về nhà gỗ. Quét dọn vụn gỗ và bùn nhãora ngoài. Lại lau hết nhà từ trong ra ngoài một lần. 
Ở vò nước trước nhà, Mắt Xanh bắt cá tôm để đócho cô. Cô mang mấy đuôi cá to béo đi chợ ở làng chài Vì không có mắt xanh, chỉmột khoảng ngắn thôi mà cô phải đi đến cả canh giờ. 
Cô đi loanh quanh chợ hồi lâu, bán một cái đuôicá 18 đồng bằng giá tiền mua hai con cá. Mua chút ít đá đánh lửa, hột quẹt, đèndầu. Dùng số cá còn dư lại đồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-oi-di-nao/205841/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.