Bão tuyết cũng bớt, sắc trờiđã đến canh tư, lúc này Quan Thiên Uyển lại đón tiếp một vị khách hành hươngthần bí. Hắn hi vọng có thể đốt nén hương đầu tiên. Mặc dù Khai Dương liên tụcnói rằng thần ở Quan Thiên Uyển đối xử bình đẳng, chẳng phân biệt cái gì làhương đầu hương sau nhưng khách hành hương vẫn cố ý vào trong điện như cũ.Thiên Quyền chỉ đành phải dụi mắt hầu hắn đốt nén hương lên. Hắn quỳ gối trướctượng thần lầm bầm cầu xin hồi lâu, lại còn quyên góp tiền cúng dường rất nhiềukhiến Thiên Quyền lên tinh thần trong nháy mắt. Cuối cùng hắn cũng nói rõ mụcđích đến đây "Tại hạ muốn cầu kiến Cống Hề chân nhân của quý Uyển, phiềnđạo trưởng mời hộ." Hắn cũng là một kẻ thức thời, lập tức đưa chút bạc choThiên Quyền, thấy Thiên Quyền hơi do dự thì lại thêm chút nữa. Rốt cuộc ThiênQuyền khẽ khom người "Việc này bần đạo khó có thể làm chủ, đợi bần đạo xinchỉ thị của đại sư huynh rồi mới có thể định đoạt."
Một lúc lâu, Diêu Quang đitới nói "Khách quý hạ cố đến đây, tệ uyển thật sự vinh hạnh vô cùng. Chỉlà lúc này trời vẫn còn sớm, mà thầy của tôi xưa nay lại không dễ gì gặp khách.Sợ là..."
Hắn bí hiểm cân nhắc túitiền trong tay. Người đến lập tức hiểu ý lại đưa một tờ ngân phiếu. Diêu Quangliếc qua sổ ngạch rồi lập tức quay đầu căn dặn Thiên Quyền "Mau bẩmđi."
Thiên Quyền còn hơi do dự"Đại sư huynh, nhưng vậy không tốt lắm..."
Diêu Quang cầm ngân phiếu vỗvỗ mặt của Thiên Quyền "Có tiền không biết kiếm, đệ ngu quá. Nhanhđi."
Xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-oi-di-nao/1271557/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.