Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông đáp lại: “Hoan nghênh anh trở về.”
Bởi vì cuộc gọi của Đoàn Tư Tinh, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, nhưng Văn Nhiên vừa về, tất cả đều bay biến hết.
Sự săn sóc một tuần nay của Văn Nhiên dành cho cậu không những khiến cậu bớt sợ hãi mà còn khiến cậu sản sinh ra cảm giác ỷ lại.
Cậu ỷ lại Văn Nhiên, có Văn Nhiên ở đây, cậu sẽ có cảm giác an tâm.
Cậu rất dễ dàng sinh ra cảm giác ỷ lại người khác, bởi vì thường xuyên bị ăn hiếp, chỉ cần đối phương cho cậu một vài ngon ngọt, cậu sẽ cho rằng đối phương khác biệt, chắc chắn sẽ không ăn hiếp cậu.
Thật tế chứng minh, không có ai đối xử tốt với cậu ngoại trừ mẹ, ai cũng vờ đối xử tốt với cậu rồi sau đó lộ bộ mặt thật, bạn cùng bàn hồi cấp hai muốn cậu làm giúp bài tập, bạn cùng phòng đại học muốn cậu nhường tư cách cử đi học nghiên cứu sinh…
Văn Nhiên sẽ giống như bọn họ sao?
“Văn tiên sinh…” Cậu nhìn Văn Nhiên, nói, “Rốt cuộc anh…” Muốn gì ở tôi?
Cậu còn chưa nói hết câu, di động lại vang lên, người gọi đương nhiên là Đoàn Tư Tinh.
Cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, chưa kịp có phản ứng gì, Văn Nhiên đã nhận: “Chào cô, phiền cô sau này đừng liên lạc với Mạnh Miên Đông nữa.”
Sau đó, Văn Nhiên ngắt cuộc trò chuyện và tắt nguồn.
Làm xong những thứ này, anh chợt cảm thấy chính mình hơi quá đáng, anh hoàn toàn chưa hỏi qua ý kiến Mạnh Miên Đông, dù Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/201897/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.