Edit: Phong Nguyệt
Anh chọt chọt chóp mũi gấu nâu: "Miên Đông, nếu ta xấu xí, không ôn nhu, cũng không biết làm đồ ăn ngon thì sao?"
Gấu nâu ngoẹo đầu, cắn nĩa nói: "Ngươi là nhân loại ta nuôi, ta sẽ không ghét bỏ ngươi."
Văn Nhiên hài lòng nói: "Vậy là tốt rồi."
Gấu nâu ăn thạch cheery xong, tiếp tục ăn mousse cherry, cắn một miếng, vị ngọt lấp đầy khoang miệng.
Nó thích tất cả món ngọt trên đời, nó ngẩng đầu lên, nhìn Văn Nhiên, phát hiện so với món ngọt, nó thích nhân loại trước mắt hơn.
Nó ăn xong mousse cherry, chưa hết thòm thèm mà liếm miệng một cái, chớp mắt nói: "Văn Nhiên, Văn Nhiên, ngày mai ta muốn ăn cheery pie với kem cheery."
Văn Nhiên rút khăn giấy lau sạch bơ trên miệng và cằm gấu nâu rồi mới nói: "Cheery hạnh nhân nha? Trong phòng bếp của ngươi có rất nhiều hạnh nhân."
Cheery hạnh nhân? Gấu nâu chưa từng nghe cũng chưa từng ăn thử, hưng phấn nhảy khỏi ghế nhỏ, sau đó ôm cánh tay Văn Nhiên nói: "Ta rất chờ mong cheery hạnh nhân ngày mai."
Văn Nhiên nhìn gấu nâu nói: "Nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta."
Gấu nâu hít mũi một cái hỏi: "Điều kiện gì?"
Văn Nhiên đáp: "Trước tám giờ sáng mai phải dậy."
Từ khi gấu nâu mắc chứng nghiện ngủ, nó cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, căn bản không có khái niệm thời gian, chiếc đồng hồ báo thức nhỏ bé kia của nó không biết để ở đâu nữa.
Nhưng vì cherry hạnh nhân, nó phải làm cho bằng được, thế là nó lập tức đồng ý: "Được, trước tám giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315601/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.