Edit: Phong Nguyệt
Nghe vẹt nói như vậy, gấu nâu lập tức phản bác: “Ta không có ăn thịt các ngươi.”
Nhưng không có động vật nào tin nó, chúng đều lẩn tránh rất xa.
Nó buồn bã nghiêng đầu, nhìn Văn Nhiên nói: “Ngươi xem, tất cả đều không thích ta, họ sợ ta ăn thịt họ.”
Văn Nhiên nắm móng vuốt gấu nâu, an ủi: “Ta thích ngươi, ta không sợ ngươi ăn thịt ta.”
Gấu nâu trở tay nắm tay Văn Nhiên, ngáp một cái nói: “Văn Nhiên, chúng ta về nhà đi, ta mệt rồi.”
Văn Nhiên không đáp, mà hỏi: “Gần đây có cây cherry, chúng ta hái cherry nhé?“
“Cherry...” Gấu nâu khó khăn chọn lựa giữa ăn cherry và ngủ, tranh đấu một hồi, đáp, “Được rồi, chúng ta đi hái cherry.”
Cây cherry cách họ không xa, đi chừng mười phút là tới.
Trước khi ra ngoài Văn Nhiên đã định đi hái cherry, vậy nên anh theo cầm giỏ trúc của gấu mẹ trong phòng bếp.
Gấu nâu sợ móng vuốt của mình sẽ làm hỏng cherry, cẩn thận hái từng quả từng quả, không dám đụng vào quả cherry, chỉ cầm phần cuống.
Một lúc lâu sau, nó chỉ hái được mười trái cherry, hơn phân nửa cherry trong giỏ là do Văn Nhiên hái.
Nhân loại nó nuôi thật đúng là một nhân loại khéo léo, còn nó chỉ là một con gấu nâu vô dụng, nó không có tư cách nuôi nhân loại.
Văn Nhiên phát hiện gấu nâu vui vẻ vì hái cherry chợt buồn thiu, liền xoa xoa lỗ tai gấu nâu, đưa giỏ cho gấu nâu, để nó xách.
Gấu nâu chưa thành niên, nhưng to hơn Văn Nhiên một vòng rưỡi, khi xách giỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315600/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.