Edit: Phong Nguyệt
Hai người ăn cơm xong, chẳng bao lâu sau, Mạnh Miên Đông bỗng nhiên che miệng, ngầm bảo Văn Nhiên ôm cậu đến nhà vệ sinh.
Mạnh Miên Đông quỳ xổm trước toilet, nôn liên tục ba bận, nôn sạch toàn bộ thức ăn ban nãy ra.
Mặt cậu phờ phệt, cổ họng bỏng rát.
“Văn Nhiên…” Cậu khàn giọng, nơm nớp nói, “Lần này em không có ăn nhiều, cũng không phải em cố ý.”
“Anh biết em không có ăn nhiều, em cũng không cố ý.” Văn Nhiên xông vào toilet, đỡ Mạnh Miên Đông đến trước bồn rửa mặt, một tay vịn eo cậu, một tay rót ly nước, đưa cho Mạnh Miên Đông súc miệng.
Mạnh Miên Đông súc xong, đặt ly trên bồn, nhờ dì giúp việc lấy một cái túi nilon, ngoan ngoãn nói: “Dẫn em đến bệnh viện đi!”
Văn Nhiên dùng tay xoa tóc Mạnh Miên Đông, rồi bế cậu lên.
Cơn buồn nôn qua đi, Mạnh Miên Đông mệt đờ người, cậu sợ mình sẽ nôn tiếp làm Văn Nhiên bẩn nên dùng túi nilon che hơn nửa gương mặt, vì thế hơi có chút khó thở.
Văn Nhiên đau lòng vô cùng, anh không thể làm gì, thẳng đến lên xe mới gỡ túi nilon xuống, lại bị Mạnh Miên Đông túm chặt.
Mạnh Miên Đông dùng đôi mắt đen lay láy nhìn Văn Nhiên, khẩn cầu: “Em sợ mình sẽ nôn tiếp, anh đừng lấy nó đi được không?”
Văn Nhiên không muốn ép buộc Mạnh Miên Đông, thở dài: “Nôn tiếp cũng không sao, nôn lên người anh hay nôn lên xe cũng không sao.”
Mạnh Miên Đông kiên trì nói: “Không, bẩn lắm.”
“Được rồi.” Văn Nhiên kéo túi nilon xuống thấp một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315511/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.