Edit: Phong Nguyệt
Văn Nhiên đóng cửa lại, tựa người lên cửa, thầm mắng mình thiếu kiên nhẫn quá, tự dưng cưỡng hôn Mạnh Miên Đông, dọa cậu sợ, rõ ràng cậu đã không phòng bị anh như trước kia, anh lại tự tay hủy hoại nó trong gang tấc.
Hình ảnh Mạnh Miên Đông run lập cập và bàn tay nắm chặt góc chăn rõ mồn một trước mắt, làm cho Văn Nhiên vừa hối hận vừa đau lòng.
Là vì chứng bệnh, Mạnh Miên Đông mới không đẩy anh ra?
Vì sao Mạnh Miên Đông không gọi anh là “Văn tiên sinh” mà đổi thành “Văn Nhiên”?
Mà dù xuất phát từ nguyên nhân gì, chắc chắn Mạnh Miên Đông không muốn bị anh hôn.
Anh nhắm hai mắt lại, phiền não nắm tóc, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bên trong cánh cửa là Miên Đông của anh — Không phải, còn chưa phải của anh — chỉ là Mạnh Miên Đông, một chút động tĩnh cũng không có.
Anh có thể tưởng tượng được, lúc này Mạnh Miên Đông đang chui vào chăn run rẩy.
Đúng như anh nghĩ, lúc này Mạnh Miên Đông đang run rẩy trong chăn.
Mạnh Miên Đông co người, nhắm hai mắt, dùng đầu lưỡi liếm láp vết thương ở miệng, nơi mà hôm qua cậu cắn rách vì để mình tỉnh táo đối mặt với dì.
Đương nhiên qua một đêm nó không thể chuyển biến tốt được, nó mơ hồ đau nhói, như bản thân cậu lúc này.
Nếu Văn Nhiên ghét kỹ năng hôn của cậu, cậu còn có thể liều mạng luyện tập, luyện tập đến khi nào Văn Nhiên hài lòng thì thôi.
— Nhưng cậu luyện tập với ai đây? Ngoại trừ Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-mac-chung-tram-cam/1315507/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.