14
Lần nữa gặp lại Bùi Xuyên là ở hiện trường hôn lễ của tôi và Kỳ Nghiêm.
Anh ta tiều tụy đi rất nhiều, đôi mày lạnh lùng, cả người toát lên cảm giác nặng nề khó tả.
“Anh không mời anh ta.” Kỳ Nghiêm đứng bên cạnh bĩu môi, có chút bất mãn.
Bùi Xuyên đưa tiền mừng cho tôi, cười chua xót:
“Chúc mừng.”
Không ai nhận lấy tiền mừng của anh ta, bàn tay cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Tôi hạ mắt, có chút thất thần.
Mạch suy nghĩ như trở lại ngày thành hôn với Bùi Xuyên, khi đó anh ta luôn lơ đễnh, hoặc có lẽ là nuối tiếc vì người anh ta cưới không phải là Giang Kiểu, mà là tôi.
Tôi vẫn không hiểu.
Bùi Xuyên đặt tiền mừng lên chiếc bàn bên cạnh, nghiêm túc nhìn tôi nói:
“Thẩm Mạn, khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ, rõ ràng kiếp trước chúng ta vẫn quen biết vào thời gian xấp xỉ đó, tại sao lần này em lại lạnh lùng như thế, anh luôn tìm xem đã xảy ra vấn đề ở đâu. Ban đầu anh tưởng rằng mình mạo phạm nên đã gây phiền phức cho em, nhưng không lâu trước đó anh đã nhớ ra, sợi dây chuyền kia là quà sinh nhật kiếp trước anh đã tặng em.”
“Thế nên em đã trở về sớm hơn anh, chỉ là em không muốn tha thứ cho anh.”
Kỳ Nghiêm nắm tay tôi chặt hơn, tôi cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay anh đang toát mồ hôi.
Tôi nhìn Bùi Xuyên, chợt thở dài:
“Bùi Xuyên, anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-lo-hen/2932672/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.