Hai người lặng lẽ bước đi trên con đường vắng lặng. Ánh đèn đường mờ ảokhiến chiếc bóng của tôi và Cung Trạch Minh người đi trước kẻ theo sauin dài trên mặt đất.
Tôi im lặng đi theo sau Cung Trạch Minh, mọi chuyện xảy ra ban nãy khiến mặt của tôi cứ nóng bừng bừng. Nhìn dánghình cứng nhắc đang đi ở phía trước, tôi chỉ biết chìm trong khổ não.Haiz, sau lần này, về sau trở đi tôi biết làm thế nào để đối mặt vớiCung Trạch Minh đây? Sao vừa rồi tôi lại có thể giống như một con sóiháo sắc thế nhỉ?
Lúc thấy môi cậu ta, mặc dù lúc đó không biếtđấy là gì, nhưng, nhưng, rốt cuộc thì tôi vẫn liếm lấy liếm để! Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, máu trong người tôi như dồn hết lên mặt.
Tôi không muốn Cung Trạch Minh hiểu nhầm tôi là một đứa con gái háo sắc, tôi thấy là tôi phải giải thích cho cậu ta biết.
Không phải là tôi cố ý, tôi chỉ là, chỉ là tôi đói mà thôi... tôi tự lẩm bẩmtrong lòng để thanh minh. Nhưng mỗi lần cố lấy hết dũng cảm, ngẩng đầulên nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ta thấp thoáng dưới ánhtrăng, tôi lại chẳng thốt lên được lời nào. Nhưng, lần này việc tôikhông thốt lên được lời nào hoàn toàn không giống với những lần trước,không phải là vì bị cái nhìn sắc lạnh của cậu ta dọa cho khiếp sợ nữa,mà là vì khi tôi nhìn thấy gương mặt của cậu ta, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác rất kì lạ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Cung Trạch Minh không bị bao phủ bởi cái lạnh nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-keo-ngot/79070/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.