Mùi hương nhàn nhạt kèm theo mùi thuốc lá, cả hai hòa vào nhau thành một mùi thơm đặc biệt bao quanh mũi của Vy Lâm, khiến hô hấp của cô nhanh hơn.
Cô không dám đến gần anh, cũng không dám nhìn anh một cái, Chỉ mặc kệ anh và cúi đầu đứng dựa vào
tưởng.
Rõ ràng là toàn thân rất lạnh, nhưng khuôn mặt cử nóng một cách không thể giải thích được, hơn nữa trái tim đập nhanh như một cái trống.
Những điều này đã vượt qua khỏi tưởng tượng của Vy Lâm !
Cả hai nhếch nhác đi ra khỏi thang máy, thay giày và bước vào trong nhà.
Mộ Biệt Thanh vừa vào cửa đã bắt đầu cởi cúc áo, quần áo ẩm ướt dính chặt vào người anh khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu và nhíu chặt mày.
Vy Lâm đứng trong nhà và có hơi lúng túng. Mô Biệt Thanh quay lại và nhìn có trong bộ dạng nhếch nhác,
"Đi tắm đi
Vy Lâm giật mình, mặt cô đỏ bừng và lác đầu "không cần, tôi... Tôi lấy đồ rồi đi ngay. Dứt lời, cô bước về phía sofa nhưng lại bị
Mộ Biệt Thanh nam lấy cổ tay.
Anh không quá dùng sức nhưng lời nói lại nghiêm khắc không thể chối cãi. "Tâm xong rồi tôi cho cô đi
Đã bốn năm không gặp, sao anh còn bán đạo như vậy chứ
Vy Lâm nhíu mày: "Tôi không có quân áo
để thay
"Thi mặc đồ của tôi."
Mộ Biệt Thanh chọn ngẫu nhiên một chiếc áo sơ mi ra từ phòng để quần áo và vứt lên đầu Vy Lâm : "Thân là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-hung-du/1177273/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.