"Đừng nhúc nhích, từ giờ trở đi, tôi nói câu nào, cậu chỉ cần gật đầu là được, ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không đưa cậu đến chỗ cục cảnh sát." Hướng Vãn Hằng nói bên tai Kiều Nghênh, nửa uy hiếp nửa dỗ dành.
Thình lình bị ôm, Kiều Nghênh hơi choáng váng, nhiệt khí thổi vào vành tai cộng thêm thanh âm trầm thấp cực kỳ nghiêm túc, nghe không ra chút vui vẻ nào.
Lỗ tai tê dại ngứa ngáy, cậu ngửa về sau né tránh, chớp chớp mắt nói: "Có thể."
Dư quang thoáng thấy khóe miệng Hướng Vãn Hằng nhếch lên.
Kiều Nghênh: "......"
Tại sao cậu lại chợt nảy sinh một loại cảm giác rằng bản thân sắp lên cùng một chiếc tàu cướp biển với Hướng Vãn Hằng vậy?
Người phụ nữ đứng ngoài cửa đuổi theo: "Con có nghe thấy không, mẹ xếp lịch xem mắt cho con rồi đó, sắp 30 tới nơi, còn......"
Chưa nói hết câu, như là có một tia chớp bổ từ trên đầu bà xuống, khiến bà đóng đinh tại chỗ, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Người phụ nữ ngừng lải nhải, nhìn rõ là Kiều Nghênh đứng đằng sau, không thể tin nổi hỏi: "Kiều Kiều?"
Kiều Nghênh: "......"
Kiều Nghênh nhìn về phía cửa, im lặng suy tư hồi lâu nhưng vẫn không nhớ ra được đối phương là ai.
Nhưng người có thể dồn dập mắng Hướng Vãn Hằng công khai như vậy, quan hệ của hai người hẳn rất sâu sắc, cậu suy nghĩ một lát, há miệng hô: "À, chào dì ạ."
Hướng Vãn Hằng dịch người, xoay qua thở dài: "Mẹ."
Mẹ?
Khung cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-hop-dong/2779069/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.