Chương trước
Chương sau
Lúc Kiều Nghênh chăm sóc bé con, Hướng Vãn Hằng vẫn luôn ở thư phòng xử lý công việc, nghe Kiều Nghênh chuẩn bị rời đi, hắn lập tức đóng video call đi ra.

"Cậu đi đâu?" Hướng Vãn Hằng biết rõ còn cố hỏi.

"Tôi...... Tôi về nhà." Kiều Nghênh nói như đúng rồi, tuy rằng ở thành phố này, cậu căn bản không có nhà.

Hướng Vãn Hằng khoanh tay trước ngực, hắn dựa vào cửa thư phòng nhấp môi, nhíu mày suy tư cái gì, muốn nói lại thôi: "Cậu...... Cậu có thể khoan hẵng đi không? Tôi muốn thương lượng với cậu một việc."

Kiều Nghênh nghi hoặc nhìn Hướng Vãn Hằng, Alpha này suốt buổi tối đều kêu cậu là kẻ lừa đảo, sau đó khiến cậu mở rộng tầm mắt như thế nào gọi là lừa người.

Lúc nói dối mặt không đỏ tim không nhảy, tựa hồ sét đánh xuống cũng không lay chuyển được, thế mà bây giờ lại nói lắp.

Khẳng định không có chuyện gì tốt.

Chiều cao của Kiều Nghênh và Hướng Vãn Hằng chênh nhau khoảng 10cm, cậu không thể không ngẩng đầu lên: "Anh không phải nói tôi là kẻ lừa đảo sao? Không sợ tôi lừa anh đến táng gia bại sản à?"

Cậu nghẹn uất nguyên một buổi tối, linh cảm Hướng Vãn Hằng vì đứa bé nên mới cần đến cậu, cho nên muốn dằn mặt trút giận hắn trước.

Hướng Vãn Hằng nhìn Kiều Nghênh, làn da trắng hơn hẳn người bình thường, đôi mắt mặc dù đang tức giận trừng hắn nhưng không khó nhận ra rất xinh đẹp, làn da mịn màng, khuôn mặt lúc tức giận lên giống cá nóc, tựa hồ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Nếu cậu có năng lực đó, vậy tôi nguyện dâng bằng cả hai tay." Hướng Vãn Hằng duỗi tay lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy đưa cho Kiều Nghênh, "Có điều hiện tại chỉ có thể cho cậu được từng này."

Kiều Nghênh nhận lấy, ánh mắt vừa chuyển xuống, là một tấm séc trị giá 20.000 nhân dân tệ. (~66tr6 vnđ)

"Anh có ý gì?" Kiều Nghênh đập tờ chi phiếu lên người Hướng Vãn Hằng, "Anh không phải nói không có hứng thú với tôi à?"

Hướng Vãn Hằng cười, Omega này thú vị đấy, vì vậy hắn quyết định bỏ chuyện chính sự xuống trước, quay sang trêu chọc cậu.

"Ồ? Cậu có vẻ thất vọng nhỉ?" Hướng Vãn Hằng tới gần một bước, hơi cúi người xuống đối diện ánh mắt với Kiều Nghênh, "Vậy bây giờ thì sao?"

"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?" Kiều Nghênh hậu tri hậu giác phát hiện mình nói lỡ lời bèn quay mặt đi, ngậm miệng lại.

Vành tai đỏ bừng giấu sau mái tóc ngắn, phần đỏ nhất lộ ra, Hướng Vãn Hằng cảm thấy càng thú vị, Omega này sao lại dễ xấu hổ thế chứ.

Hắn đã đi qua không biết bao bụi hoa, cho nên thủ đoạn tán tỉnh người khác phái chỉ nhiều không ít, Hướng Vãn Hằng giơ tay làm bộ lơ đãng vân vê vành tai Kiều Nghênh, "Cậu không hiểu à? Vậy chúng ta đến phòng ngủ nói tiếp nhé?"

Rất tuyệt, đúng như hắn mường tượng, Omega hiện tại không riêng gì tai đỏ mà cả mặt cũng đỏ bừng luôn rồi, rất giống cá nóc cá nóc kho tàu.

Kiều Nghênh cảm thấy không thể nói lý lẽ với người này, lui về phía sau hai bước, thấy ý cười nơi miệng Hướng Vãn Hằng, cậu liền hiểu ra mình đang bị đùa bỡn.

Xấu hổ và tức giận vì rơi vào bẫy của Hướng Vãn Hằng, Kiều Nghênh tuân thủ nguyên tắc nếu không thể chọc vào thì kiếm cớ chuồn đi của bản thân, định nhấc bỏ chạy.

"Này này, đừng nóng giận, tôi đùa cậu chút thôi." Hướng Vãn Hằng thu lại vẻ ngả ngớn, "Đừng đi mà, tôi chưa nói đến chính sự đâu."

Kiều Nghênh không quay đầu lại, người này quá gian xảo, có thể nói được chính sự gì, hết tám phần là việc không đứng đắn.

Hướng Vãn Hằng đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Gần đây mẹ tôi liên tục thúc giục chuyện kết hôn, từ giờ trở đi, cậu hãy làm vợ của tôi trên danh nghĩa, cũng tạm thời chăm sóc đứa bé mới nhặt được kia, tiền lương và đãi ngộ tốt nhất, thế nào?"

Tiền lương? Đãi ngộ? Tốt nhất?

Đối với người thiếu tiền nghiêm trọng như Kiều Nghênh mà nói, mỗi một chữ đều tràn ngập cám dỗ, mỗi một chữ đều hấp dẫn cậu, kéo cậu tới gần.

Chỉ cần không phải bán thân, cậu cũng có thể giống như lúc trước, cái gì cũng làm.

Kiều Nghênh dừng bước, Hướng Vãn Hằng đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải đối phương.

"Lương tháng 20.000, cuối năm thưởng thưởng thêm."

Đối với nhân viên xuất sắc, Hướng Vãn Hằng từ trước đến nay luôn rộng lượng, vừa rồi hắn nhìn lén Kiều Nghênh chăm sóc bé con rất chuyên nghiệp bài bản, khá là vừa lòng.

Huống hồ Omega này ở công viên bán bóng bay, hẳn là rất thiếu tiền.

Tạm thời bỏ qua chuyện có thể hắn đã hiểu lầm kia, Omega chịu xả thân cứu người, đủ để thấy nhân phẩm của cậu không tệ.

Hướng Vãn Hằng cần một người như vậy, có thể hỗ trợ cho hắn.

"Chốt deal! Tôi học ngành điều dưỡng, cũng xem như đủ khả năng, gần đây đang chờ tìm việc." Kiều Nghênh xoay người, nhanh chóng đáp ứng, tựa hồ chỉ sợ chậm một giây, Hướng Vãn Hằng sẽ đổi ý.

Đồng ý nhanh gọn lẹ như vậy, Hướng Vãn Hằng có chút bất ngờ, đối mặt với một Omega thẳng thắn thành khẩn, ấn tượng của hắn cũng có phần đổi mới.

Kiều Nghênh ngồi trên sô pha, chờ Hướng Vãn Hằng lập thỏa thuận.

Buổi tối hôm nay quá mức ly kì, cậu cứu hai mạng người, bị xem là kẻ lừa đảo, hiện tại lại được thuê với mức lương cao mà chẳng rõ lí do vì sao?

Ngắn ngủn mấy giờ, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, đang rơi nhanh xuống dưới đột ngột vút lên cao.

Kiều Nghênh mừng thầm, cậu lúc này như bị ném lên chín tầng mây, cảm giác một tháng hai mươi ngàn không chân thật chút nào, làm cậu có chút lâng lâng, chỉ sợ đây là một giấc mộng, mộng vừa tỉnh, cậu sẽ rơi từ trên trời xuống, lần nữa trở lại vực sâu vạn trượng.

Sợ sao? Đương nhiên sợ.

Sợ Hướng Vãn Hằng có mục đích riêng, sợ bánh từ trên trời rơi xuống đập chết không toàn thây.

Nhưng cậu càng sợ ánh mắt bất lực của em trai, sợ sau khi mình chết, em trai sẽ không có nơi nương tựa, sau đó bị bố mình ép buộc gả cho người khác, đổi lấy tiền tài.

Thêm nữa, Hướng Vãn Hằng gia tài bạc triệu cũng không sợ, cậu hai bàn tay trắng thì có thể sợ cái gì?

"Hợp đồng đây, cậu đọc đi, thời hạn tạm cho một năm trước đi, ba mẹ của đứa trẻ bị bỏ rơi không dễ tìm, nếu một năm sau còn chưa tìm được thì lại gia hạn hợp đồng." Hướng Vãn Hằng đưa hợp đồng cho Kiều Nghênh, sau đó đi vào bếp.

Hợp đồng dài hai trang giấy bao gồm quy định và nguyên tắc những việc Kiều Nghênh nên làm và không thể làm, cái gì được phép cái gì không.

Đại ý là hai người giả làm bạn đời, cùng nhau nuôi nấng đứa bé, nhưng tình cảm của hai bên hoàn toàn tự do, không được can thiệp vào việc yêu đương của đối phương.

Nói đơn giản chính là thân ai nấy lo.

Kiều Nghênh không có ý kiến, cậu tự nhận định bản thân là bảo mẫu do Hướng Vãn Hằng thuê về.

"Anh cứ thế tin tưởng tôi vậy sao?" Kiều Nghênh nhớ đến ánh mắt sắc lạnh đầu tiên khi Hướng Vãn Hằng nhìn thấy cậu, hỏi ngược lại.

"Vì tự do, dù sao cũng phải đánh cuộc một lần." Hướng Vãn Hằng thản nhiên, "Ký hợp đồng kinh doanh làm gì có phần thắng 100%."

Kiều Nghênh: "......"

Tư bản độc ác.

"Trong nhà không có gì ăn, cậu uống nước đi." Hướng Vãn Hằng đưa cho Kiều Nghênh một chai nước lạnh, "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Kiều Nghênh duỗi tay tiếp nhận: "Hợp tác vui vẻ."

"Cậu chỉ cần chăm sóc đứa nhỏ là được, ngủ phòng cho khách ở lầu hai, ở nhà mua đồ nấu cơm, đến lúc đó tôi sẽ tìm thêm một dì giúp việc, cậu không cần lo lắng." Hướng Vãn Hằng đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Kiều Nghênh cứ liên tục gật đầu.

"Ngoài ra tôi sẽ dùng miếng dán cách trở, kỳ mẫn cảm cũng ra bên ngoài."

Cô A quả O sống chung một phòng, bởi vì bị hấp dẫn bởi pheromone, khó tránh lau súng cướp cò, Hướng Vãn Hằng vất vả lắm mới tìm được một người giữ chân mẹ mình, tuyệt đối không cho phép chuyện đó phát sinh.

Kiều Nghênh nắm cái chai lạnh lẽo, ánh mắt né tránh, mất tự nhiên nói: "Đây là nhà anh, không cần phiền toái như vậy, tôi...... Tôi không phải Omega, tôi là Beta."

Hướng Vãn Hằng kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.