Trịnh Việt Lâm thề, từ sau khi cậu đến Bắc Kinh, câu cậu hay nghe nhất chính là “Trịnh Việt Lâm, có phải cậu bị khờ không.”
Cậu nhìn La Huân cười rộ lên như vậy, bĩu môi, chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị La Huân giành trước.
“Đừng khóc! Nuốt vào đi!” Hai tay La Huân ép vào mặt Trịnh Việt Lâm, “Lát nữa cậu còn phải gặp đạo diễn, không được khóc!”
Trịnh Việt Lâm nhìn hắn, nhìn xong cười, “Được.”
La Huân lại ép mạnh gương mặt cậu hỏi: “Vậy cậu nghĩ sao hả?”
“Hả?” Trịnh Việt Lâm hơi lâng lâng, thầm cảm thấy may mắn vì mình chưa về quê.
“Thì là đó đó…” La Huân đột nhiên thấy ngượng ngùng, buông lỏng tay không dám nhìn cậu.
“Đó nào?” Trịnh Việt Lâm cúi đầu cười, vội vàng kìm nén để không bật cười thành tiếng.
“Thì có thích tôi không chứ sao!” La Huân lại không cẩn thận gào lên, hắn thật sự rất nôn nóng, cái đồ ngu ngốc này nữa, ngốc đến nỗi làm hắn không thể không phát cáu.
“Thích chứ!” Trịnh Việt Lâm vội vàng gật đầu, “Thích thích, rất thích.”
La Huân vui vẻ, nhướng mày cười bảo “Có phải cậu đã sớm thích tôi rồi không? Nên mới cố ý quyến rũ tôi?”
“… A.” Trịnh Việt Lâm đỏ mặt, “Tôi không cố ý quyến rũ cậu…”
“Câu trước cậu không phủ nhận.” La Huân nhìn vành tai đỏ bừng của cậu, thò vuốt lên sờ, “Tôi và Liêu Thần Hi, cậu chọn ai?”
Trịnh Việt Lâm quay đầu nhìn hắn: “Hai người không cùng một kiểu thích, không thể so sánh với nhau được.”
“… Đừng có lấp liếm với tôi! Chọn nhanh!” La Huân nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-gia-tuong/1831031/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.