Trịnh Việt Lâm cảm thấy mình bị La Huân lừa, không hiểu sao bị mang về, cũng chẳng hiểu sao lại biến thành bạn trai của hắn. “Cậu đừng làm loạn nữa, cơm nước xong tôi còn phải xem mai có vé tàu không đây.” Trịnh Việt Lâm đặt đĩa xuống, mình cũng ngồi xuống theo. “Mua vé tàu?” La Huân trừng lớn đôi mắt, “Có phải cậu bỏ ngoài tai lời nói của tôi không hả?” Trịnh Việt Lâm phớt lờ hắn, cúi đầu ăn cơm. Tính tình La Huân quá xấu, Trịnh Việt Lâm không muốn nói chuyện với hắn nữa. “Cậu nói xem cậu về quê có thể làm được gì?” La Huân gõ bát cậu, hận rèn sắt không thành thép mà bảo, “Làm ruộng? Cái cơ thể nhỏ tí này của cậu làm được chắc? Cậu lưu lạc tới đây là vì cái gì? Cứ như vậy mà trở về cậu cam lòng à?” Mấy lời này của hắn đâm sâu vào lòng Trịnh Việt Lâm, người ấy vẫn không chịu hé răng, vùi đầu ăn, cơm chan nước mắt cứ thế mà ăn. “Vừa nói cậu xong cậu đã khóc,” Thấy cậu lại bắt đầu rơi nước mắt, La Huân mềm lòng, giọng điệu cũng dịu đi, “Cậu nói xem, nếu như trở về mà có người bắt nạt cậu, tôi cũng không giúp được.” Trịnh Việt Lâm trộm nhìn hắn một cái, lấy khăn giấy lau nước mắt, nhỏ giọng bảo “Không có ai sẽ bắt nạt tôi cả.” “Sao cậu biết là không có?” La Huân gắp trứng gà vào bát cho cậu, “Đừng đi, nhà tôi có tiền, cậu muốn chụp cái gì, diễn cái gì chúng ta sẽ đầu tư vào đoàn đó, còn phải lo không có vai nào tốt chắc?” Trịnh Việt Lâm bĩu môi, dùng đũa chọc trứng gà: “Như vậy là không tốt, tôi muốn dựa vào cố gắng của mình.” “Được chứ! Vậy cậu dựa vào cố gắng của mình! Cậu còn chưa thành công cơ mà, sao có thể về quê được, đúng không?” La Huân theo cột chèo lên, mắt thấy sắp tóm được Trịnh Việt Lâm rồi. Trịnh Việt Lâm im lặng một hồi, thấy La Huân nói rất đúng, lúc cậu tới đây cậu muốn làm diễn viên, muốn nổi tiếng, muốn kiếm thật nhiều tiền để mua nhà mới cho gia đình, bây giờ lại xám xịt trở về, thật sự là quá thất bại. “Cậu nói đúng.” Trịnh Việt Lâm nhìn về phía La Huân, “Tôi không thể trở về.” “Đúng rồi đấy!” La Huân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy khai thông với Trịnh Việt Lâm quả thực rất lao lực, mạch não kẻ này chắc chắn có vấn đề. “Nhưng tôi không thể bị cậu bao dưỡng được.” Trịnh Việt Lâm lại bảo, “Từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi không thể vì năm đấu gạo mà khom lưng, tuy rằng xuất thân của tôi không tốt, bây giờ cũng không có tiền đồ nhưng không thể không biết xấu hổ.” “… Cậu là đối tượng của tôi, bao dưỡng với không bao dưỡng gì chứ, mất mặt không!” La Huân đẩy đầu cậu xuống bát cơm, “Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi, không phải cậu sắp chấm dứt hợp đồng với công ty à, mai tôi đưa cậu đi gặp một người.” Cứ như vậy, Trịnh Việt Lâm bị giữ lại xong xuôi, hơn nữa còn ở lại nhà La Huân. Thẳng đến tối, tắm rửa xong nằm trên giường cậu mới phản ứng lại, hình như cậu chưa đồng ý yêu đương với La Huân mà, sao lại thành bạn trai của hắn rồi? Nhưng Trịnh Việt Lâm vẫn cắn góc chăn cười đến ngọt ngào, cậu phát hiện có lẽ La Huân không ghét cậu như cậu nghĩ. Không bị người mình thầm thích ghét là cậu đã rất mãn nguyện rồi. Lúc Trịnh Việt Lâm nhận ra mình thích La Huân thì chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát, lúc ấy bọn cậu ghi hình ở Hải Nam, buổi tối quay chung với Cao Duy và Liêu Thần Hi, cùng ăn tối trên sân thượng, trò chuyện rất vui vẻ, nhưng cậu thật sự quá xấu hổ, đặc biệt là khi thấy hai vị tiền bối nổi tiếng kia lại càng không dám nói nhiều. Sau đó mọi người lại tới bờ biển, chính là lúc ấy, cậu ngã ngồi xuống biển, La Huân cười ôm cậu ra. Trong lòng nai con chạy loạn nhưng chẳng dám cho ai hay. Khác biệt giữa cậu và La Huân thực sự quá lớn, dù là gia cảnh hay tính cách, đặc biệt là, cậu cảm thấy La Huân có chết cũng sẽ không thích cậu. Nhưng hiện tại, câu chuyện “Tổng tài bá đạo yêu tôi” diễn ra một cách thần kì này là thế nào? Trịnh Việt Lâm ôm chăn trở mình, hừ hừ mấy tiếng liền lăn ra ngủ. La Huân làm thế nào cũng không ngủ được, chẳng rõ là do quá hưng phấn hay do quá bất an, hắn rất sợ hôm sau mình vừa mở mắt sẽ phát hiện Trịnh Việt Lâm lén lén trốn mất. Nửa đêm, hắn không chịu đựng nổi nữa, quấn chăn chạy xuống trước cửa phòng Trịnh Việt Lâm dưới tầng hai, như thằng thần kinh dán sát vào cửa phòng người ta nghe trộm hồi lâu nhưng không nghe được tiếng động nào. Mỗi một giây trôi qua kim giây trên đồng hồ treo tường lại kêu một tiếng, La Huân ngồi cạnh cửa, đếm tiếng kim giây rồi lăn ra ngủ mất. Sáng hôm sau, Trịnh Việt Lâm dậy rửa mặt, vừa mở cửa đã bị doạ bay hồn. “Sao cậu lại ở đây!” Cậu cúi đầu nhìn người nằm trên sàn nhà, ngón chân nhẹ nhàng gảy gảy mông đối phương. La Huân ngái ngủ mông lung nhìn lên cậu, mãi mới phục hồi tinh thần, đột ngột đứng lên ôm chăn chạy lên tầng. “Sao cậu lại ngủ trước phòng tôi vậy?” Trịnh Việt Lâm đi theo lên trên. “Cậu đừng tới đây!” La Huân hung dữ bảo, “Tới là tôi hét lên xàm xỡ đấy!” Hắn nói xong liền đóng cửa lại, Trịnh Việt Lâm bĩu môi, xuống tầng nấu cơm. “Tôi thấy tôi thành bảo mẫu của cậu rồi đấy.” Trịnh Việt Lâm uống một ngụm canh, “Tay nghề tôi quá tốt, thật ra không làm diễn viên thì mở quán cơm cũng không tệ.” La Huân không nói chuyện, Trịnh Việt Lâm lại tiếp tục bảo: “Mà cũng không được, tôi không có tiền, không mở quán cơm được.” La Huân trợn trắng mắt: “Câm miệng.” “Ò.” Trịnh Việt Lâm ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong lại chủ động dọn dẹp rửa nồi niêu xoong chảo sạch sẽ. “Mau thay đồ đi, tôi dẫn cậu đi gặp một người.” La Huân tắm rửa xong bắt đầu thay quần áo. “Gặp ai vậy?” Trịnh Việt Lâm vừa hỏi vừa đi về phòng mình, đồ đạc mới được sắp xếp gọn gàng xong lại phải mở ra. La Huân chuẩn bị xong bèn qua xem cậu, lúc thấy Trịnh Việt Lâm áo thun quần bò thì trợn trắng mắt “Thôi được rồi, cứ như vậy đi.” Thời gian hẹn người ta đến rồi, hắn không còn thời gian lột đồ Trịnh Việt Lâm ra thay nên đành kéo người ra ngoài. “Gặp ai đấy? Bố cậu hay chú tôi?” Trịnh Việt Lâm hơi căng thẳng, lúc bọn cậu ghi hình “SH”, mỗi khi hai người tiếp xúc chân tay, đầu óc cậu sẽ trống rỗng, bây giờ lại không phải trong chương trình, La Huân tự nhiên nắm tay cậu như vậy, cậu cảm thấy tay mình cứng đờ mất rồi. “Đạo diễn chứ ai! Không phải cậu muốn đóng phim sao!” La Huân nhét cậu vào ghế phụ, sau đó bản thân thì sang bên kia ngồi, “Tôi có một người bạn, nói chung có lẽ đây là một bộ phim dở nhưng doanh thu phòng vé hẳn là sẽ có đảm bảo.” “Tại sao?” Trịnh Việt Lâm hơi ghét bỏ, cậu không muốn đóng một bộ phim dở đâu. “Bởi vì nam chính đã chốt rồi,” La Huân quay sang, nhấn mạnh từ chữ một bảo, “Là Liêu Thần Hi.” “Hả!” Trịnh Việt Lâm lập tức phấn khích, ôm mặt bảo, “Tôi chưa diễn với anh Thần Hi bao giờ cả! Liệu tôi làm được không đây?” Vẻ mặt La Huân không vui, thầm nghĩ, sao vừa nhắc đến Liêu Thần Hi cậu đã phấn khích như vậy hả? “Bởi vì tôi thích anh ấy lắm á!” Trịnh Việt Lâm dựa vào ghế ngồi, hai tay nắm dây an toàn, không sao ngăn nổi nụ cười. La Huân không còn gì để nói, thế mà hắn lại không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng. “Thích anh ấy cũng vô dụng, tôi mới là người yêu cậu.” Trịnh Việt Lâm liếc mắt nhìn hắn, không trả lời, tiếp tục tự vui tự sướng. La Huân hoàn toàn không vui, dừng xe ở ven đường. “Gì đấy? Sao lại dừng lại rồi?” Trịnh Việt Lâm hỏi, “Tới rồi?” “Không, không muốn đi.” La Huân xụ mặt không thèm nhìn Trịnh Việt Lâm. “… Sao đấy?” “Người yêu tôi thích người khác, tôi còn cho mấy người đóng phim cùng nhau, tôi bị điên à?” Trịnh Việt Lâm thấy hắn nói rất đúng, gật đầu. La Huân thấy cậu thế mà dám gật đầu, tức chết đi được, rống giận bảo: “Cậu thật đúng là thích anh ấy đấy!” Trịnh Việt Lâm mãi không lên tiếng, ngay lúc La Huân đang nghĩ mình không nên hung dữ như thế thì Trịnh Việt Lâm mở miệng hỏi: “Tại sao cậu lại nói tôi là người yêu cậu? Cậu thích tôi à?” La Huân ngây ngẩn cả người, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh kia, sau đó bật cười “Tôi không thích cậu thì tôi ầm ĩ với cậu ở đây làm gì chứ? Trịnh Việt Lâm, có phải cậu bị khờ không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]