Lời nói vừa dứt miệng, không gian xung quanh bỗng im lặng một cách quỷ dị. Tần Kỳ cũng ngừng co giật, mắt cũng không còn trợn ngược nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt anh ấy lộ rõ vẻ hốt hoảng, như thể đang làm chuyện gì xấu bị bắt quả tang vậy. 
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì anh ấy đã lên tiếng, giọng nói vẫn như trước nghe quỷ dị dựng tóc gáy: 
"Sao em lại tìm đến tận đây? Em đến đây làm gì? Em muốn ly hôn với anh đến mức đó sao?" 
Tần Kỳ vừa nói vừa ho sù sụ, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, mỗi lần ho là một lần khuôn mặt anh ấy nổi đầy gân xanh. 
Tôi hoảng sợ vội nhào qua vuốt ngực cho anh ấy, thì bất ngờ bị anh ấy lạnh lùng hất ra! Tần Kỳ trừng mắt nhìn tôi, nói mà như quát: 
"Anh nói rồi, anh không ly hôn! Em mau về đi!" 
Dứt lời, lại là một tràng ho sù sụ. 
Trong lòng tôi nổi lên cảm giác bất an, tôi cố kìm nén cảm giác sợ hãi, run giọng hỏi: 
"Tần Kỳ, có phải anh bị... cảm cúm...." 
"Không phải! Không bị gì hết!" 
Tôi còn chưa nói hết câu đã bị Tần Kỳ ngắt lời, nghi hoặc trong lòng tôi càng sâu, tôi đang định hỏi cho ra lẽ, thì bên tai chợt vang lên những âm thanh quen thuộc. Là tiếng chó sủa, mới đầu nghe còn không rõ lắm, nhưng càng về sau tiếng càng lớn dần. Tôi mừng rỡ nhìn về phía phát ra âm thanh. 
Là Tiểu Bạch! Ơn trời, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-thu-108/2732255/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.