Chỗ đầu cầu thang tầng 3 có một bóng người đứng đó, nhưng không phải Tiểu Hoa! Tôi nhìn bóng dáng màu đỏ quen thuộc của con yêu nữ, trong lòng nổi lên dự cảm xấu. 
Nó đứng đó nở nụ cười độc địa nói với tôi: 
"Ta hận các ngươi, hận đến tận xương tủy!" 
"Tại sao Tần Kỳ có thể bất chấp làm mọi thứ vì ngươi, ngươi chẳng cần làm gì cũng có được tình yêu của hắn?" 
"Còn ta, ta làm đủ mọi cách, tại sao vẫn không có ai yêu thương ta?" 
"Cho nên ngươi phải chết, hắn phải chết, hai ngươi đều phải chết!" 
Trong lòng tôi có một linh cảm tồi tệ, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: 
"Tôi đang ở trong trận pháp trừ ma quỷ, cô làm gì được tôi chứ?" 
Con yêu nữ nở nụ cười quỷ dị lạnh gáy, hai mắt long lên sòng sọc nhìn chằm chằm vào tôi: 
"Ngươi đừng quên ngươi có mệnh sát phu...." 
"Một đôi phu thê các ngươi đều có mệnh thuần âm, đều không thuộc về dương thế! Đồ ngu ngốc, đứa bé của các ngươi có sinh ra cũng không sống được bao lâu đâu! Đừng cố chấp chống đối ta nữa!" 
"Ta giết Tần Kỳ trước, sau đó sẽ giết ngươi! Tần Kỳ chết rồi, ta không tin ngươi lại ở đó mãi không chịu ra!" 
Nó ngửa cổ lên trời cười điên cuồng rồi nhanh chóng biến mất như một làn khói. Từng câu nói của nó như có ma lực găm sâu trong đầu tôi, nỗi ám ảnh về mệnh sát phu, về an nguy của Tần Kỳ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-thu-108/2732233/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.