Thẩm Di Hòa chạm mạnh vào vết thương trên tay Trạch Dương. Hắn buộc phải thả Thẩm Di hòa ra vì đau. Trạch Dương ôm lấy tay, tức giận nói không nên lời. Thẩm Di Hòa cách Thẩm Di Hòa một khoảng cách, thản nhiên nói - Anh khỏe mạnh thì tôi còn nhịn. Bây giờ anh nằm liệt mà còn nghĩ bắt được người khác hả? Tôi không nhân cơ hội này trả thù thời gian qua là đã nhân đạo với anh lắm rồi. Trạch Dương không ngờ Thẩm Di Hòa lại có thể nói những lời phủ phàng như vậy - Em giỏi lắm. Dám chê anh thương tật. - Thì sao nào? Hiện giờ anh làm gì được tôi? Trạch Dương im lặng không trả lời, ánh mắt vô cùng nguy hiểm. Nếu chân hắn không bị đau chắc chắn sẽ bắt Thẩm Di Hòa phải chơi trò bác sĩ và bệnh nhân với hắn. Thẩm Di Hòa đoán được trong đầu của Trạch Dương đang nghĩ gì, cậu không lo sợ chút nào, vui vẻ thách thức - Trong đầu anh có ý nghĩ điên rồ nào cũng vô ích. Người của anh ít nhất năm phút nữa mới có thể vào đây. Trong thời gian đó tôi đã bay khỏi đây rồi. Thẩm Di Hòa dứt khoát ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng rời khỏi trước khi người của Trạch Dương đến. Cậu chỉ hùng hổ một chút thôi chứ không dám chọc giận Trạch Dương quá mức Trạch Dương ngồi yên nhìn Thẩm Di Hòa ra khỏi phòng, hắn lấy ly nước mà Thẩm Di Hòa đặt trên bàn và uống. Lập Thành bước vào, toàn thân không bị vết thương nào, mặc bộ vest lịch sự thường ngày. Lập Thành không quá chú ý đến biểu hiện lưu luyến cái ly một cách biến thái của Trạch Dương - Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ không đến đây thăm anh. Trạch Dương nhíu mày - Ý cậu là em ấy không quan tâm sống chết của tôi? Lập Thành biết nếu hắn dám nói phải thì chắc chắn hắn sẽ ở lại trong bệnh viện này một thời gian. - Cậu ấy đến đây chứng tỏ cậu ấy rất để ý đến anh. Dù biết anh không bị thương nặng vẫn mạo hiểm đến đây nhìn anh một lần. - Tất nhiên em ấy phải đến đây. Em ấy là vợ tôi. - Vậy sao lại để cậu ấy đi? - Em ấy muốn tự do thì cứ để em ấy đi. Ai biết được vài ngày nữa sẽ như thế nào. Trạch Dương cầm lấy điện thoại, hình nền là Thẩm Di Hòa đang ngủ. Hắn hôn lên màn hình, tiếc nuối - Lúc nãy chưa có hôn em ấy. Em ấy chưa đi bao lâu mà tôi đã nhớ em ấy rồi. Thẩm Di Hòa không biết có người đang thương nhớ mình. Cậu ra khỏi bệnh viện, chỉ đem theo Chu Hàn làm vệ sĩ. Chu Hàn lái xe đến một căn chung cư hẻo lánh, bước ra khỏi xe và nhìn xung quanh một cách cẩn thận rồi thông báo với Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa bước ra khỏi xe, đi vào căn hộ của mình. Chu Hàn đi theo phía sau. Thẩm Di Hòa bước vào nhà ngã người ra ghế vừa hỏi Chu Hàn - Không cần phải đi theo tôi. Khi nào cần tôi sẽ liên lạc. Chu Hàn đi vào phòng bếp, không có bất cứ thứ gì trong tủ lạnh. Thẩm Di Hòa đành phải ngồi dậy, nhíu mày vì sự tự tiện của người vệ sĩ. - Anh không nghe người khác nói gì sao? Chu Hàn đóng tủ lạnh lại rồi đi khỏi căn nhà. Thẩm Di Hòa lấy điện thoại lên nhìn rồi gọi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia báo không thể liên lạc, Thẩm Di Hòa có chút lo lắng. Chu Hàn bước vào với túi đồ ăn. Thẩm Di Hòa có chút ngạc nhiên, suy nghĩ kĩ thì có lẽ Hạo Kiện đã thuê người này đến bảo vệ mình. Chu Hàn dọn thức ăn lên bàn, hai phần ăn. Thẩm Di Hòa biết người này sẽ không rời khỏi cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, thay vì đuổi hắn đi thì hắn là sống hòa bình vẫn tốt hơn. Cậu đi đến bàn ăn ngồi xuống. Cả một buổi tối Chu Hàn chỉ nói lúc cần cậu xuống xe, đến bây giờ vẫn không nói lời nào. Thẩm Di Hòa tò mò liền hỏi - Anh ở đây đến bao giờ? - Đến hết buổi tiệc cuối tuần này. Thẩm Di Hòa thấy buổi tiệc cuối tuần này không có gì không an toàn, không hiểu Hào Kiện vì sao lại phải tốn tiền thuê người bảo vệ mình. Hôm nay cậu tốn không ít tiền thuê người rồi. Bây giờ thuê thêm người bảo vệ cho đến cuối tuần thật sự hơi lãng phí. Thẩm Di Hòa liền hỏi - Hào Kiện đang ở đâu? - Không biết. Thẩm Di Hòa thấy không thú vị khi đối mặt với một khúc gỗ liền cúi đầu ăn tối. Mặc kệ người này. - ---------- Lý Phong đã thức dậy từ lúc Thẩm Di Hòa gọi điện yêu cầu người với Hào Kiện. Hắn nhớ đến sự việc xảy ra sau khi Trạch Dương bị tai nạn. Vì không mấy tiếp xúc với Trạch Dương nên hắn chỉ biết vài sự việc thông qua Hào Kiện. Có điều Hào Kiện trước hay sau này đều không mấy tin tưởng vào hắn, hắn chỉ biết vài chuyện lớn. Hai ngày nữa có một buổi tiệc lớn, trong thời gian này có một chuyện lớn xảy ra. Đó là Vũ gia biến mất khỏi thành phố không rõ nguyên nhân, công ty họ Vũ rơi vào tay của Hào Kiện. Nhiều người sẽ không biết được Hào Kiện có được công ty này là do Trạch Dương đưa. Nguyên nhân vì sao thì hắn không rõ. Nhưng hắn biết rõ một điều, công ty Vũ gia nhất định phải vào tay Hào Kiện. Lý Phong nhanh chóng đưa ra một quyết định. Hắn phải bảo vệ người quan trọng nhất của Trạch Dương, cũng là anh nuôi của Hào Kiện, Thẩm Di Hòa - --------- Thẩm Di Hòa không biết rằng người cho bảo vệ mình lại là Lý Phong. Một kẻ cậu còn không biết đến sự tồn tại. Thẩm Di Hòa lén ra khỏi nhà trong đêm khuya. Cậu đã giả vờ ngủ rồi thoát ra khỏi nhà. Cậu muốn đi tìm Vũ Đình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]