Hàn Cao Lãnh vươn người ra với lấy bình nước rót đầy một ly, sau đó uống cạn một hơi.
"Anh hay lắm! Dám lôi em ra làm bia đỡ đạn."
Trong lòng Hàn Cao Lãnh bất mãn, quay sang trừng lấy người anh trai của mình.
Rõ ràng cùng sinh ra một bọc trứng, tại sao tính cách của hai người lại đối nghịch nhau đến như vậy?
Hàn Cao Lãng là một người trầm tính, nói chuyện với người lạ không quá ba câu.
Hàn Cao Lãnh thì khỏi phải bàn, cứ hễ anh ta ở đâu là y như rằng ở đó đông vui như hội.
"Ai bảo chú là em của anh."
"Cái gì? Anh nghĩ em muốn chắc?"
Hàn Cao Lãnh đâu có muốn làm em đâu. Có trách thì phải trách mẹ của hai người, sao lúc đó không lôi mình ra trước mà lại đi lôi Hàn Cao Lãng ra trước.
Hàn Cao Lãng cong môi để một nụ cười nhạt, lấy ra một điếu xì gà đưa lên miệng hút.
"Vậy thì cứ an phận mà nghe theo sự sắp đặt đi."
"Khôn như anh, bệnh viện em xích đầy." Hàn Cao Lãnh bất mãn, khó chịu mà cãi lại lời anh mình.
"Ý của chú muốn phủ định rằng chú làm em?"
Hàn Cao Lãng hơi nghiêng đầu sang, đôi mắt phượng đẹp khẽ co lại, trừng về phía nét mặt giận dỗi của thằng em trai mình.
"Chả thế! Chẳng qua sinh sau anh vài giây nên anh mới có cửa ra trước."
"Thằng nào nhìn thấy mặt trời trước thì thằng đấy làm anh." Hàn Cao Lãng rít một hơi thật sâu, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-ten-cam-thu/2427131/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.